"Ta đã nói rồi mà, vấn đề vẫn là ở chỗ Đông Húc, chỉ cần hắn chịu nhún nhường, xin lỗi Trần Tử Hào, sự tình khẳng định sẽ đơn giản hơn rất nhiều." Tưởng Lệ Lệ thấy Cát Đông Húc không phản ứng, có chút bực mình liếc hắn một cái rồi nói.

Nàng không hiểu nổi, mắt của thằng nhóc nhà quê này bị làm sao vậy, đến cả "núi đôi" của nàng cũng không thèm nhìn.

"Xin lỗi Đông Húc, liên lụy đến ngươi rồi.

Có phải ngươi đã hứa hẹn gì với Trần Tử Hào không?" Đổng Vũ Hân nghĩ xa hơn Tưởng Lệ Lệ một chút, cô không cho rằng Trần Tử Hào dễ nói chuyện như vậy.

"Ta chỉ là một thằng học sinh nghèo từ trên núi xuống, có thể hứa hẹn gì với Trần Tử Hào chứ? Được rồi, cứ yên tâm đi, sự việc đã nói rõ rồi, sau này Trần Tử Hào chắc chắn sẽ không làm phiền ngươi nữa đâu." Cát Đông Húc đương nhiên sẽ không nói thật với Đổng Vũ Hân về việc hắn và Trần Tử Hào có ước hẹn, hắn mừng vì Tưởng Lệ Lệ và mọi người đã hiểu lầm.

Chẳng lẽ Trần Tử Hào đã thay đổi tính tình rồi sao? Chỉ cần Cát Đông Húc chịu thua xin lỗi là xong à? Đổng Vũ Hân tuy trong lòng vẫn còn hoài nghi, nhưng sự thật đúng như Cát Đông Húc nói, một thằng học sinh nghèo từ trên núi xuống như hắn thì có thể cam kết gì với Trần Tử Hào chứ? Vì vậy cô đành nói: "Vậy thì tốt, cảm ơn cậu Đông Húc."

Nói rồi, ánh mắt cô nhìn Cát Đông Húc đầy vẻ cảm kích và hổ thẹn.

Đổng Vũ Hân hiểu rõ, đối với những nam sinh như Cát Đông Húc, việc cúi đầu xin lỗi thật sự rất khó khăn, nhưng hôm nay hắn đã vì cô mà chủ động cúi đầu nhún nhường trước Trần Tử Hào.

"Tốt lắm, cuối cùng thì nhóc con nhà ngươi cũng thông suốt ra rồi đấy.

Dù sao ngươi cũng chỉ là tân sinh viên, lại còn là người ở vùng núi xuống, căn bản không thể so sánh với Trần Tử Hào, cố gắng gồng mình lên chỉ làm bản thân chịu thiệt thôi." Tưởng Lệ Lệ ra vẻ đàn chị dạy bảo Cát Đông Húc.

Cát Đông Húc cười trừ, không đáp lời.

Hắn xưa nay không thích tỏ ra mạnh mẽ, kẻ mạnh mẽ là Trần Tử Hào mới đúng! Chỉ là không ai biết điều đó, chỉ mình hắn biết mà thôi.

Vẫn là tại ngã tư đường gập ghềnh quen thuộc, Tưởng Lệ Lệ và Tô Thiến mỗi người một ngả với Cát Đông Húc.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, vẫn là con đường loang lổ quen thuộc, không có gì thay đổi, nhưng không hiểu vì sao, Đổng Vũ Hân ôm eo Cát Đông Húc còn chặt hơn cả buổi sáng, cứ như hai người thật sự là một đôi "gà bông" yêu sớm.

Đêm đó, Cát Đông Húc mơ một giấc mơ, mơ thấy hai gò bồng đảo mềm mại, căng tròn cứ liên tục chèn ép hắn...

Chiều thứ Bảy, hai giờ bốn mươi phút đúng, Cát Đông Húc đứng trước cửa đại tửu điếm Xương Khê, cảm thấy có chút khó chịu.

Bởi vì khách sạn sang trọng này có rất nhiều người ra vào, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, khi đi ngang qua hắn đều khinh bỉ liếc nhìn một cái, thậm chí nhân viên phục vụ mặc áo vest trắng còn cố ý ra hiệu cho Cát Đông Húc đừng đứng trước cửa.

Điều này khiến Cát Đông Húc có cảm giác bị sỉ nhục, đồng thời cũng lờ mờ nhận ra việc Trần Tử Hào chọn địa điểm này là có ý định chế nhạo hắn.

Nhưng Cát Đông Húc không hề tức giận bỏ đi! Hắn là người tu đạo, nếu đến chút nhẫn nại này cũng không có thì uổng công tu luyện bấy lâu.

Cát Đông Húc nhanh chóng dẹp bỏ cảm xúc tiêu cực, tâm bình khí hòa đứng bên cạnh bồn hoa trước cửa khách sạn, coi như đây là một cách rèn luyện tâm tính.

Trần Tử Hào mãi đến gần hai giờ năm mươi lăm phút mới từ một góc khuất nào đó trong khách sạn đi ra, hắn đứng trước cửa khách sạn, không nói một lời, chỉ vẫy tay với Cát Đông Húc, sau đó quay người đi vào trong, lúc quay người, khóe miệng hắn nở một nụ cười khinh miệt.

Cát Đông Húc thấy Trần Tử Hào xuất hiện, liền cất bước đi về phía cửa chính khách sạn.

Nhân viên khách sạn sớm đã để ý đến Cát Đông Húc, thấy một thằng nhóc ăn mặc quê mùa muốn xông vào trong, lập tức tiến lên ngăn cản.

Đại tửu điếm Xương Khê là khách sạn "số một" của huyện Xương Khê, đương nhiên không thể để một tên nhà quê ăn mặc lôi thôi như Cát Đông Húc xông vào được.

"Thằng nhãi, mày đến đây làm gì?" Nhân viên khách sạn dùng ánh mắt dò xét nghiêm nghị nhìn Cát Đông Húc, cứ như hắn là một tên trộm vặt đang muốn xông vào khách sạn.

"Trần Tử Hào, mày thấy trò này vui lắm sao? Nếu mày không muốn nói chuyện đàng hoàng thì thôi, tao đi ngay đây, nhưng sau này mày đừng hối hận." Cát Đông Húc không để ý đến nhân viên khách sạn, mà nói với Trần Tử Hào, kẻ đang cố ý quay lưng đi vào trong, phớt lờ hắn.

Trần Tử Hào thấy Cát Đông Húc đến nơi này rồi mà vẫn còn thái độ kênh kiệu như vậy, trong lòng hận không thể xông lên cho hắn một bạt tai.

Mày chỉ là một thằng nhà quê, dám lên mặt với ông đây à!

Nhưng trò hay còn ở phía sau, Trần Tử Hào đương nhiên không thể để Cát Đông Húc rời đi như vậy được, hắn đành bất đắc dĩ quay người lại, phất tay với nhân viên khách sạn: "Để nó vào đi, nó tìm tao."

Nhân viên khách sạn hiển nhiên nhận ra Trần Tử Hào, thấy vậy thì trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng vẫn để Cát Đông Húc đi vào.

"Thằng nhà quê, chắc chưa từng đến nơi này bao giờ đâu nhỉ.

Hôm nay tao cho mày mở mang tầm mắt, để mày biết trời cao đất rộng là gì! Trong mắt tao, mày chỉ là một con cóc ghẻ thôi." Đứng trước cửa thang máy chờ Cát Đông Húc đến gần, Trần Tử Hào dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống hắn rồi nói.

"Sỉ nhục người khác thì sẽ bị người khác sỉ nhục lại, tao khuyên mày đừng tự rước nhục vào thân! Mày càng nói nhiều thì lát nữa mày càng khổ." Cát Đông Húc nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh nói, không hề có vẻ gò bó hay lo lắng của một thằng nhóc nhà quê lần đầu bước chân vào nơi xa hoa nhất huyện Xương Khê.

Không vì vinh mà mừng, không vì nhục mà lo, người tu đạo, càng vào những lúc thế này, càng phải bình tĩnh!

Cát Đông Húc chính là như vậy, lúc vừa bước vào cửa chính khách sạn, tuy rằng hắn cũng kinh ngạc trước vẻ lộng lẫy xa hoa bên trong, cứ như những gì hắn thấy trên TV, nhưng hắn rất nhanh đã dẹp bỏ những cảm xúc bồng bột đó.

"Mẹ kiếp, để xem mày còn cứng miệng được đến bao giờ! Hy vọng lát nữa mày vẫn còn mạnh miệng như vậy!" Trần Tử Hào thấy Cát Đông Húc đến nơi này rồi mà vẫn còn "hổ báo" hơn cả hắn, tức đến nỗi muốn nổ phổi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói xong rồi hậm hực bước vào thang máy.

Cát Đông Húc tuy không biết Trần Tử Hào muốn dẫn hắn đi đâu, nhưng hắn tự tin vào dị thuật của mình, ngược lại chẳng sợ gì cả, thấy vậy thì cũng theo vào thang máy.

Thang máy dừng lại ở tầng ba, khu KTV giải trí.

Vì là ban ngày, nên đến KTV vui chơi không có nhiều người.

Trong sảnh cũng không có mấy nhân viên phục vụ, nhưng trước cửa thang máy lại đứng hai cô gái mặc quần cạp trễ cực ngắn, khoe ra "rãnh sâu" và cặp đùi trắng nõn nà.

Khi cửa thang máy mở ra, khe ngực sâu hút, còn có cặp đùi trắng như tuyết đầy đặn, đột ngột xông vào mắt Cát Đông Húc, khiến trái tim của chàng trai quê mùa chưa từng thấy cảnh tượng này đập nhanh hơn, gò má nóng bừng.

"Trần Tử Hào, mày dẫn tao đến nơi này là có ý gì?" Cát Đông Húc rất nhanh chóng định thần lại, hắn biết rõ những nơi như thế này không phải là chỗ một học sinh như hắn nên đến, những người phụ nữ như vậy cũng không phải là người hắn có thể tùy tiện nhìn, vội vàng thu hồi ánh mắt, tức giận nhìn Trần Tử Hào.

"Có ý gì đâu? Không phải mày muốn nói chuyện đàng hoàng với tao sao? Tao chọn nơi này đấy.

Sao, sợ à? Hừ, đúng là thằng nhà quê chưa từng trải sự đời!" Trần Tử Hào khinh thường nhìn Cát Đông Húc, đầy mặt chế giễu nói.

Ps: Các bạn nhớ vote 9 10 điểm ở cuối chương ủng hộ mình nhé! Hoàng Châu chân thành cảm ơn!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play