Khê Xương Nhất Trung quả không hổ danh là trường trọng điểm cấp tỉnh, không chỉ cơ sở vật chất tốt, năng lực của giáo viên cũng rất vững, hơn nữa nội quy trường học cũng rất nghiêm khắc.

Ngày đầu tiên khai giảng, ngoại trừ buổi sáng có chút lộn xộn như nhận sách, quét dọn vệ sinh, bầu cán bộ lớp...

đến buổi chiều liền hoàn toàn khôi phục lại trật tự bình thường.

Không chỉ vậy, ngay ngày đầu tiên đã bắt đầu tự học buổi tối, học sinh lớp 10 cũng không ngoại lệ.

Vì Khê Xương Nhất Trung tuyển sinh học sinh từ khắp các địa phương của huyện Khê Xương, vì vậy trường không chỉ có ký túc xá mà còn có cả căng tin cho học sinh.

Trong tình huống bình thường, những học sinh có nhà ở trong thị trấn hầu như đều về nhà ăn cơm và ngủ.

Cũng có một số ít học sinh ở thị trấn ngại đi lại phiền phức, tốn thời gian nên không chỉ ở lại trường ăn cơm mà thậm chí còn lựa chọn ở trong ký túc xá học sinh.

Về phương diện này, trường học cũng không có quy định bắt buộc.

Cát Đông Húc vì lý do tu luyện nên không chọn ở ký túc xá, nhưng bữa trưa và bữa tối đều ăn ở trường.

Cha mẹ của Trình Nhạc Hạo lo lắng con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, lại phải khổ sở học hành, dinh dưỡng ở phòng ăn của trường không đáp ứng đủ nên quy định cậu phải về nhà ăn cơm.

Trên thực tế, rất nhiều phụ huynh có nhà trong thị trấn đều có chung nỗi lo này.

Vì vậy, những người thực sự ở lại căng tin ăn cơm hầu hết là những học sinh đến từ các thị trấn bên ngoài như Cát Đông Húc.

Vì Cát Đông Húc ăn trưa và ăn tối ở căng tin của trường, hơn nữa lại là ban ngày nên Đổng Vũ Hân cũng không cần quá lo lắng.

Thêm vào đó, nàng cũng cần học tập và có bạn bè nên ban ngày đều không tìm đến Cát Đông Húc.

Đổng Vũ Hân không tìm đến Cát Đông Húc, Cát Đông Húc đương nhiên sẽ không chủ động đi tìm nàng.

Lớp 10 toàn là học sinh mới, vừa mới chuyển từ các trường khác nhau trên toàn huyện đến Khê Xương Nhất Trung.

Số người thực sự biết đến danh tiếng hoa khôi của trường Đổng Vũ Hân vẫn còn rất ít.

Lúc đó, người vừa hay nhìn thấy Cát Đông Húc và Đổng Vũ Hân cũng chỉ có Đỗ Nhất Phàm.

Vì vậy, một thiếu niên trông có vẻ chân chất, lại đến từ vùng núi như Cát Đông Húc, đặt vào lớp năm mươi người, ngoại trừ Đỗ Nhất Phàm, cơ bản sẽ không có ai cố ý quan tâm đến hắn.

Không chỉ không chú ý đến hắn, thậm chí có mấy bạn học gia cảnh tốt hơn, lại tỏ vẻ ta đây, còn thỉnh thoảng liếc mắt khinh thường hắn, tựa hồ chỉ có như vậy mới thể hiện được sự ưu việt của họ.

Cát Đông Húc là người tu đạo, vốn tính cách đã tương đối bạc (đạm bạc), người khác không chú ý đến hắn, hắn còn vui vẻ.

Việc có vài bạn học liếc mắt khinh thường, hắn càng không để trong lòng.

Ngày qua ngày, ngoại trừ Đỗ Nhất Phàm đã được thầy giáo chỉ định làm ủy viên học tập nên khá quen thuộc với hắn, những bạn học khác cũng chỉ quen mặt.

Tự học buổi tối có hai ca, từ sáu giờ rưỡi đến chín giờ hai mươi, giữa giờ có 15 phút nghỉ ngơi.

Chuông báo hết tiết tự học thứ hai vừa vang lên, Đổng Vũ Hân liền khoác chiếc túi đã chuẩn bị sẵn lên vai, nhanh chóng bước ra khỏi phòng học.

"Này, Vũ Hân đợi bọn tớ với, vội vàng vậy làm gì? Như đi đầu thai vậy!" Tô Thiến và Tưởng Lệ Lệ thấy vậy cũng vội vàng cầm túi xách, chạy ra khỏi phòng học.

Cuối cùng, ở cửa cầu thang tầng một, hai người cũng thở hồng hộc đuổi kịp Đổng Vũ Hân.

"Các cậu cứ về trước đi, tớ đến lớp sáu lớp 10 một chuyến, cùng Cát Đông Húc về chung." Đổng Vũ Hân thấy Tô Thiến và Tưởng Lệ Lệ đuổi theo, liền rẽ sang một bên, hướng về phía lớp sáu lớp 10, vừa đi vừa vẫy tay với hai người.

"Không phải chứ, cậu đúng là thấy sắc quên bạn! Mới ngày đầu tiên thôi đấy, cậu đã bỏ rơi bọn tớ rồi." Tưởng Lệ Lệ và Tô Thiến nghe vậy không khỏi tròn mắt.

"Đi đi, nói bậy bạ gì đấy! Tớ không phải đã nói với các cậu rồi sao, vì chuyện của tớ mà trước kia Đông Húc đắc tội với Trần Tử Hào.

Tớ lo lắng trên đường tan học Trần Tử Hào sẽ gây bất lợi cho cậu ấy nên phải đi cùng để lỡ có chuyện gì còn có thể giúp đỡ nhau.

Các cậu muốn đi đâu!" Đổng Vũ Hân nghe vậy tức giận nói.

"Ra là vậy, nhưng mà bốn người đi cùng nhau, không phải an toàn hơn so với hai người sao?" Tô Thiến đẩy gọng kính trên mũi, khó hiểu hỏi.

Đổng Vũ Hân nghe vậy không khỏi sững người, đúng vậy, bốn người chẳng phải sẽ an toàn hơn sao? Tại sao nàng lại bỏ qua hai người họ?

"Hì hì, cái này còn phải hỏi sao? Người ta muốn thế giới riêng của hai người mà!" Tưởng Lệ Lệ cười ám muội nói.

"Lệ Lệ, cậu còn nói như vậy là tớ giận đó!" Đổng Vũ Hân thấy Tưởng Lệ Lệ lại trêu chọc nàng và Cát Đông Húc, không khỏi xấu hổ tức giận.

"Được rồi, chỉ đùa một chút thôi mà, hoa khôi của trường chúng ta sao lại coi trọng cái tên quê mùa cục mịch kia chứ.

Đi thôi, mọi người cùng nhau đi, vừa hay chúng ta cũng làm quen với Cát Đông Húc kia." Tưởng Lệ Lệ thấy Đổng Vũ Hân tức giận thì không dám đùa nữa, đẩy nàng một cái rồi nói.

"Nhớ đó, không được nói linh tinh nữa, lỡ mà truyền đến tai thầy cô, gây hiểu lầm thì tớ tìm cậu tính sổ." Đổng Vũ Hân cảnh cáo.

"Biết rồi, biết rồi.

Nhưng mà, nếu muốn không bị hiểu lầm thì sau này chúng ta bốn người cùng nhau tan học.

Dù sao cậu ấy cũng chỉ là học sinh mới, lại còn quê mùa cục mịch, căn bản không xứng với cậu.

Nhưng nếu ngày nào cũng đi cùng nhau như vậy thì khó tránh khỏi bị người ta hiểu lầm." Tưởng Lệ Lệ nói.

"Lời Lệ Lệ nói cũng có lý, sau này cứ cùng nhau đi.

Ngược lại, cậu ấy vừa mới nhập học, lại tiện đường, như vậy thầy cô sẽ không hiểu lầm.

Dù sao nam nữ học sinh bình thường giao du cũng là chuyện bình thường mà." Tô Thiến tuy rằng trông điềm đạm nhưng suy nghĩ rất rõ ràng, nói chuyện có trước có sau.

"Ừm." Đổng Vũ Hân gật đầu, rồi dừng bước, hóa ra đã đến cửa lớp sáu lớp 10.

Vì Đổng Vũ Hân và những người kia vừa tan học đã lập tức ra khỏi phòng học, nên khi bọn họ đến cửa lớp sáu lớp 10 thì học sinh trong lớp mới bắt đầu lục tục đi ra ngoài.

Những học sinh này vừa ra khỏi cửa đã thấy Đổng Vũ Hân và hai người kia.

Nữ sinh thì không sao, dù sao tất cả đều là nữ sinh, chỉ là có chút ước ao nhan sắc và vóc dáng của Đổng Vũ Hân.

Đương nhiên, còn có cả sự thành thục đầy đặn của Tưởng Lệ Lệ.

Tô Thiến thì không được bắt mắt bằng.

Không phải Tô Thiến không xinh đẹp hay vóc dáng không chuẩn, mà là vì so với Đổng Vũ Hân và Tưởng Lệ Lệ thì có vẻ bình thường hơn một chút.

Còn đám nam sinh đột nhiên nhìn thấy ba nữ sinh rõ ràng là học sinh lớp trên đứng ở hành lang trước cửa lớp, hơn nữa ai nấy đều xinh đẹp như vậy, đặc biệt là khuôn mặt xinh xắn và dáng người cao ráo của Đổng Vũ Hân, sự thành thục đầy đặn của Tưởng Lệ Lệ, lập tức khiến tim họ đập nhanh hơn, bước chân cũng trở nên không tự nhiên, muốn nhìn nhưng lại có chút e dè.

Dù sao ai nấy cũng đều là học sinh mới, ngày đầu tiên đến trường, còn chưa ai đủ gan dám đến gần ba vị học tỷ xinh đẹp gợi cảm như vậy.

Ngay cả mấy nam sinh được nhiều nữ sinh trong lớp quan tâm cũng không có lá gan đó.

"Má ơi, Đông Húc, cậu mau nhìn, cậu mau nhìn, đó chẳng phải là hoa khôi của trường Đổng Vũ Hân sao? Trời ơi, chẳng lẽ nàng đến đây là để chờ cậu sao? Má ơi, không chỉ một người, tận ba người! Đông Húc, trâu bò quá, sau này tớ theo cậu lăn lộn!" Lúc này, Đỗ Nhất Phàm vẫn còn ở trong phòng học, đi sau các bạn học chuẩn bị đi ra ngoài.

Cậu ta vừa nhìn thấy Đổng Vũ Hân thì cả người chấn động, ánh mắt lộ vẻ khó tin.

Ngay sau đó, cậu ta như phát điên, dùng sức nắm lấy cánh tay Cát Đông Húc, vẻ mặt hưng phấn sùng bái, thấp giọng nói.

(Ps: Các bạn nhớ vote 9 10 điểm ở cuối chương ủng hộ mình nhé! Hoàng Châu chân thành cảm ơn!)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play