"Đúng vậy! Kỳ tỷ sẽ không nhanh như vậy mà không nh·ậ·n ra ta chứ?" Cát Đông Húc cười nói.
"Chậc! Chậc! Chậc! Không ngờ nha, hóa ra là một đại s·o·á·i ca a, còn nữa, chậc chậc chậc, vóc người này, trách sao Viên Lệ lại t·h·í·c·h ngươi." Tô Kỳ đi một vòng quanh Cát Đông Húc, tr·ê·n dưới đ·á·n·h giá, miệng thì chậc chậc than thở không ngừng, nhìn Cát Đông Húc hai mắt tỏa sáng.
"Này, Tô Kỳ cậu nói bậy bạ gì đấy!" Viên Lệ ban đầu cũng bị Cát Đông Húc làm cho "Kinh diễm" đến, cứ nhìn chằm chằm hắn, lúc đang nhìn say sưa thì đột nhiên nghe thấy Tô Kỳ nói gì mà cô t·h·í·c·h hắn, không khỏi giật mình, vội vàng giơ nắm đấm lên đ·á·n·h cô ấy một hồi, sau đó đỏ mặt nói với Cát Đông Húc: "Đông Húc, cậu đừng nghe Tô Kỳ nói lung tung, cô ấy là người như vậy đấy, chỉ t·h·í·c·h nói lung tung thôi."
"Ha ha, không sao, không sao.
Các cậu thấy tôi như bây giờ có được không?" Cát Đông Húc có chút cười x·ấ·u hổ, rồi hỏi.
"Được chứ, đương nhiên là được! Cậu đây là cho Viên Lệ nở mày nở mặt đó! Để mấy bạn học thấy Viên Lệ l·y h·ôn lại ở đó cười tr·ê·n sự đau khổ của người khác, coi cô ấy như chuyện cười! Đi, đi." Tô Kỳ vừa nói vừa muốn khoác tay Cát Đông Húc, không nói lời gì kéo cậu đi ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play