"Phùng gia gia, ngài muốn làm gì? Mau ngồi xuống." Thấy Phùng lão muốn đứng lên, Cát Đông Húc vội vàng đỡ ông nói.
"Sao ngươi có thể gọi ta là Phùng gia gia? Nói ra thì, sư phụ ngươi đối với ta không chỉ là ân nhân, mà còn là thầy dạy học! Đáng tiếc năm đó, ông ấy nói ta tuổi đã cao, lại không thích hợp con đường tu đạo, nên không truyền cho ta bản lĩnh thật sự." Phùng lão khẽ run run người, dù sao cũng đứng lên, tay cầm bức ảnh, run rẩy không ngừng.
"Ba, ba mau ngồi xuống đi." Phùng Gia Huệ biết chân của cha mình hay bị đau, thấy ông run run đứng, vội vàng khuyên.
"Không, con giúp ba đặt bức ảnh này xuống cho cẩn thận, ba muốn bái lạy thầy một cái." Phùng lão xua tay nói.
"Phùng lão, như vậy không được đâu, trên này còn có cả con nữa.
Ngài cứ ngồi xuống đi, khi sư phụ mất, chính con là người đưa tiễn cuối cùng, cũng là con hạ táng cho ông ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT