"Cát tổng, xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy ta có mắt như mù, có mắt không thấy Thái Sơn, kính xin ngài..." Thấy Ngô Di Lỵ xoay người vào phòng thay đồ, Đồ Thừa Tài mới giật mình tỉnh lại, liên tục khom người xin lỗi Cát Đông Húc.
"Được rồi." Cát Đông Húc không đợi Đồ Thừa Tài nói xong, đã xua tay như đuổi ruồi.
"Cát tổng, ngài đại nhân đại lượng, vừa nãy ta thật sự..." Đồ Thừa Tài không rõ tính tình Cát Đông Húc, thấy vậy còn tưởng Cát Đông Húc không cho hắn cơ hội xin lỗi, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
"Ngươi điếc hay mù vậy? Không thấy Húc ca bảo ngươi đi à?" Lâm Khôn thấy vậy kéo mạnh Đồ Thừa Tài sang một bên mà mắng.
Người khác không biết thân phận, năng lực của Cát Đông Húc thế nào, chứ Lâm Khôn sao lại không biết?
Đồ Thừa Tài đối với hắn mà nói cũng chỉ như con sâu cái kiến, hắn muốn ra tay thật thì trong phút chốc đã có thể bóp c·hết hắn, cần gì phải nhiều lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT