Tưởng Lệ Lệ lúc này mới đưa tay ra nắm lấy cái "bàn tay" kia.
Sau khi bắt tay xong, cái "bàn tay" kia liền nhanh chóng tách ra, rụt trở về.
Cả viện lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, Tưởng Lệ Lệ vội dụi dụi mắt, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.
"Vừa, vừa nãy ta nằm mơ à?" Tưởng Lệ Lệ lắp bắp hỏi.
Chuyện kỳ diệu nhất đời nàng từng trải qua không gì bằng việc này.
"Đương nhiên không phải! Em nhìn mưa kìa!" Cát Đông Húc mỉm cười chỉ lên bầu trời, trong sân đột nhiên nổi lên một trận gió nhẹ, sau đó có mưa lất phất rơi xuống, nhưng chỗ hai người ngồi lại không hề bị giọt nước nào bắn tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play