Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào tòa pháo đài cổ kính, xuyên qua khung cửa sổ, rọi xuống giường.

Hudson dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, vươn vai một cái thật dài.

Hắn quyết định ra ngoài đi dạo.

Nằm lì trên giường bệnh hai ngày, cả người Hudson gần như phát mốc.

Không điện thoại, không máy tính, chẳng có bất kỳ hoạt động giải trí nào, chiếc giường nhỏ bé trong căn phòng này chẳng khác nào địa ngục tra tấn.

Nếu không lo sợ bại lộ thân phận, bị coi là quỷ dữ và đưa lên giàn thiêu, hắn đã chẳng buồn giả bệnh.

Trong hai ngày qua, các nhân vật quan trọng trong pháo đài đều đến thăm hỏi bệnh tình của hắn.

Dựa vào trí nhớ siêu phàm, Hudson có thể chắc chắn không nhận nhầm người.

Chừng đó là đủ.

Ở cái thế giới quý tộc tôn ti nghiêm ngặt này, chỉ cần xử lý tốt quan hệ với tầng lớp thượng lưu là được.

Một cốc sữa thú lớn, một ổ bánh mì, một loại quả giống cà chua, chút tương, bơ, cùng một miếng thịt nướng là bữa sáng của Hudson.

Không nghi ngờ gì nữa, đãi ngộ xa xỉ này hiển nhiên không phải thứ mà một đứa con trai nam tước bình thường có thể hưởng thụ mỗi ngày.

Có lẽ lời của mục sư Queen có tác dụng, tiêu hao năng lượng lớn thì phải bồi bổ đầy đủ.

Vừa bước chân ra khỏi cửa phòng, chưa đi được vài bước, Hudson đã đụng mặt phu nhân nam tước.

Rõ ràng là có người mật báo.

Chuyện này không cần truy cứu đến cùng, một nữ chủ nhân pháo đài muốn mua chuộc vài người tâm phúc thì quá dễ dàng.

"Hudson, con không sao chứ? Thật tốt quá! Chúa Tể Ánh Sáng vĩ đại phù hộ, con biết không, mấy ngày nay ta lo lắng lắm..."

Với phu nhân nam tước, Hudson chỉ tin một nửa.

Mấy ngày nay bà ta đích thực vô cùng lo lắng, chỉ là không phải lo lắng cho thân thể nguyên chủ, mà là lo cho đứa con ruột đang bị treo trên cột kia.

Dù hai ngày nay nằm trên giường bệnh, Hudson vẫn không hề mù tịt về những chuyện xảy ra trong tòa thành.

Từ miệng các thị nữ, hắn biết được rằng, ngày xảy ra chuyện, nam tước Raidmax giận quá mất khôn đã tóm lấy Lesul đánh cho một trận.

Ngay cả phu nhân nam tước vào khuyên can cũng lãnh phải một roi.

Có lẽ vì cảm thấy chưa hả giận, hoặc là để cho các bên một lời giải thích, ông ta còn sai người trói Lesul lên cột.

Nếu không phải hắn "tu hú chiếm tổ", thay thế Hudson, có lẽ Lesul phen này lành ít dữ nhiều.

"Tráo đổi Sinh Mệnh Nguyên Dịch".

Nói nhỏ thì là trò đùa tai quái, nói lớn thì là mưu hại anh trai.

Việc thức tỉnh hạt giống sinh mệnh vốn dĩ đầy rẫy nguy hiểm.

Vào thời Thượng Cổ, mười người may ra còn một.

Mãi đến khi nhà luyện kim vĩ đại nhất đại lục Aslant, Kemboi, phát minh ra Sinh Mệnh Nguyên Dịch, tình hình mới thay đổi.

Không những tỷ lệ thành công tăng lên đến một nửa, mà kể cả khi thức tỉnh thất bại, người ta cũng có thể giữ lại được mạng sống, khác hẳn thời Thượng Cổ "thành công thì sống, thất bại thì chết".

Chính Sinh Mệnh Nguyên Dịch ra đời đã giúp tăng mạnh tỷ lệ thành công khi thức tỉnh hạt giống sinh mệnh, giúp kỵ sĩ được Thần Linh chúc phúc dần trở thành trào lưu trên đại lục.

Tất nhiên, việc có hay không "được Thần Linh chúc phúc" còn cần kiểm chứng thêm, dù sao sử sách ghi lại là như vậy.

Nhưng một khi đã thức tỉnh hạt giống sinh mệnh, các kỵ sĩ đích thực thu được nhiều lợi ích.

Không chỉ tố chất thân thể được nâng cao, mà còn tăng cường đáng kể khả năng tương tác với các loài thú.

Hầu hết các kỵ sĩ đều có tọa kỵ của riêng mình.

Trong các trận đơn đả độc đấu, ưu thế này có lẽ chưa rõ ràng lắm.

Nhưng một khi tạo thành đội hình trên chiến trường, đó sẽ là một màn nghiền ép.

Con cái các gia đình quý tộc đều trưởng thành sớm.

Lesul cũng sắp mười lăm tuổi, không thể không biết sự nguy hiểm khi thức tỉnh mà không có Sinh Mệnh Nguyên Dịch hỗ trợ.

Một câu "trò đùa quái ác" chắc chắn không thể qua mặt được.

"Kính thưa phu nhân Tassi, người phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

Làm sai phải trả giá đắt, đó là quy tắc mà một quý tộc nên tuân thủ."

Hudson không khách khí giễu cợt.

Thẳng thắn mà nói, hắn không muốn ăn miếng trả miếng với phu nhân nam tước vào lúc này.

Nhưng chẳng còn cách nào, quan hệ giữa nguyên chủ và phu nhân nam tước vẫn luôn rất tệ.

Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, nếu còn tỏ ra hòa nhã thì mới khó tránh khỏi bị người khác nghi ngờ.

"Hudson, đừng nói thế.

Lesul vẫn chỉ là một đứa trẻ, là em trai con mà..."

Chưa đợi phu nhân nam tước nói hết, Hudson đã ra vẻ tức giận ngắt lời: "Không sai, nó vẫn còn là một đứa trẻ.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc phải tuân thủ quy tắc trò chơi, trừ khi phu nhân cho rằng Lesul không phải là một quý tộc!"

Chế nhạo, chế nhạo trần trụi.

Xuất thân luôn là nỗi đau lớn nhất của phu nhân nam tước, khiến bà ta không thể hòa nhập vào giới quý tộc.

Bình thường ai dám khơi chuyện này, bà ta chẳng nổi trận lôi đình ngay tại chỗ mới lạ.

Chỉ là hiện tại không được, con trai bảo bối còn đang bị treo trên cột, khiến bà ta không thể cứng rắn nổi.

Nhìn phu nhân nam tước tức giận đến á khẩu, Hudson thầm thở dài.

Ám chỉ rõ ràng như vậy mà bà ta vẫn không hiểu, màn kịch này xem như diễn uổng.

Quả nhiên, lối chơi cao cấp này không phải ai cũng hiểu.

Nhưng ngẫm lại cũng phải, nếu phu nhân nam tước thật sự lợi hại như vậy, đã chẳng có chuyện này xảy ra, có lẽ anh em Hudson cũng khó lòng lớn lên suôn sẻ.

Có lẽ đó cũng là lý do bà ta có thể trở thành phu nhân nam tước.

Kẻ quá thông minh rõ ràng không thích hợp làm mẹ kế.

Dừng một chút, Hudson bất đắc dĩ nói: "Được thôi, phu nhân.

Nể mặt người, ta có thể bỏ qua cho Lesul một lần, nhưng cần có bồi thường."

Sự chuyển hướng đột ngột khiến phu nhân nam tước nhất thời không bắt kịp tiết tấu.

Có lẽ là bản năng trời phú, khi nghe thấy hai chữ "bồi thường", sắc mặt bà ta rõ ràng chấn động.

"Con muốn gì?"

Lời vừa thốt ra, phu nhân nam tước đã ý thức được mình lỡ lời.

Bản thân hiện đang ở thế yếu, vội vã đưa lên cửa thế này rõ ràng không phù hợp với nguyên tắc làm ăn.

Hudson hơi nhíu mày.

Trực tiếp bàn giá cả thật sự quá thô tục, hoàn toàn không xứng với khí độ quý tộc của hắn.

Nhưng muốn móc tiền từ túi người khác thì phải vứt bỏ cái vẻ thanh cao kia.

"500 kim tệ!"

Không phải hắn không muốn nhiều hơn, chủ yếu là chủ nhân thực sự của pháo đài vẫn là cha hắn.

Ngoài một ít tiền riêng, phu nhân nam tước chẳng có quyền quyết định gì cả.

"Sao con không đi cướp luôn đi?"

Gần như theo bản năng thốt ra, hiển nhiên con số mà Hudson cho là hợp lý đã vượt xa dự đoán của phu nhân nam tước.

"Phu nhân, xin tự trọng!"

"Dựa theo thông lệ trong các cuộc chiến tranh trên đại lục, tiền chuộc một kỵ sĩ quý tộc là 500 kim tệ.

Ta ra giá hoàn toàn phù hợp quy tắc, xin phu nhân tuân thủ."

Hudson mặt không đổi sắc nói.

Một khi bất cứ chuyện gì được gắn với quy tắc, nó đều trở nên nghiêm túc.

Việc định giá tiền chuộc tù binh theo giá trị bản thân, dù có chút vô nghĩa, nhưng cũng không hoàn toàn là vu vơ.

Dù phu nhân nam tước biết Lesul không chết được, nhưng chừng nào Hudson chưa mở miệng, sự việc vẫn chưa coi như kết thúc.

Nếu không thừa dịp tin tức chưa lan ra mà dàn xếp ổn thỏa, đợi các thành viên khác của gia tộc Koslow tham gia vào, sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play