Từ sau buổi dã ngoại ở Bách Quả Viên, thái độ của Giản Ninh Huyên với An Bộ trở nên thoải mái hơn hẳn, cũng không còn cố ý né tránh những đụng chạm cơ thể. Hai người họ không phải người yêu, nhưng lại ăn ý hơn bất kỳ cặp đôi nào khác.
Giản Ninh Huyên cảm thấy An Bộ thích mình. Một người trước nay chưa từng mơ tưởng đến chuyện yêu đương như anh, giờ đây lại bắt đầu âm thầm mong đợi lời tỏ tình từ cô.
Chỉ là An Bộ hoàn toàn không hay biết gì về suy nghĩ của anh. Dù ngày thường cô có trêu mèo, cẩn thận chăm sóc anh ra sao thì tất cả cũng chỉ vì cô khao khát sắc màu và sinh khí. Giống như việc dù không thể nếm được vị ngon, cô vẫn miệt mài nghiên cứu ẩm thực; dù không thể phân biệt được màu sắc, cô vẫn cố gắng khiến thế giới quanh mình rực rỡ sắc màu. Cô không có cảm xúc, nhưng lại luôn nỗ lực khiến bản thân trông như tràn đầy cảm xúc.
Đó là chấp niệm của cô, chấp niệm muốn sống như một người bình thường. Chính nhờ vào cái chấp niệm ấy mà cô có thể tồn tại đến tận bây giờ, một khi buông bỏ, cô sẽ hoàn toàn biến thành một vật chết.
Cái lời tỏ tình mà Giản Ninh Huyên đang mong chờ, e rằng cả đời này cũng không đợi được.
“Anh Giản, tôi ra ngoài đây.” An Bộ vừa thay giày vừa gọi với vào trong phòng khách.
“Đã trễ vậy rồi còn đi đâu?” Giản Ninh Huyên bước tới, cau mày nhìn cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT