Trong mắt Lục Lương khó có thể che giấu ý cười, ngoan ngoãn ăn.
"À đúng rồi, chú Lục đâu mẹ?"
Lúc này Lê Tuyết mới nhận ra mình không nhìn thấy cha Lục đâu, theo lý mà nói bây giờ Triệu Cầm ở đây, đáng lẽ cha Lục cũng phải trở về chứ.
Triệu Cầm trả lời với giọng điệu tự nhiên: "Đến tỉnh M rồi, nghe nói ở đó có một thầy thuốc đông y cổ truyền, kỹ thuật rất giỏi nên chú Lục con đến đó xem, đứa con nào cũng còn nhỏ, ông ấy sợ mình suy sụp sẽ không có người kiểm soát."
Mấy ngày trước còn yên lặng tu tâm dưỡng tình, nói tất cả để theo duyên phận, nhưng hiện tại lại cảm thấy như vậy không ổn. Sợ mình ngã xuống, sau này con gái bị người ta ức hiếp, nên nhất định phải sống thêm mấy thập kỷ nữa, kiểu gì cũng phải sống đến lúc con gái lấy chồng.
Năm nay Lục Chính Đình đã ngoài năm mươi, nhưng vì giữ gìn cẩn thận nên trông ông chỉ như khoảng ngoài bốn mươi, mấy năm nay sức khỏe của ông ngày càng sa sút, nguyên nhân chủ yếu là do ông quá lo lắng. Trông ông nhàn nhã thế thôi, nhưng trên thực tế ông phải mạnh mẽ trong mọi việc, thích quán xuyến mọi việc. Ông không tin tưởng bất kỳ ai, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều phải biết, nhất là sau khi Lục Mạn Mạn trở về, hai ba ngày lại tức giận, cứ thế sức khoẻ không xảy ra vấn đề gì mới lạ?
Hiện giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, sau khi biết mình có con gái lại bắt đầu lo lắng, trước khi con sinh ra, ông đã lén quan sát những đứa bé hợp tuổi ở thủ đô, thường xuyên ra ngoài xã giao, chỉ để quan sát tính cách của những cậu bé ba bốn tuổi đó. Khi về còn nói cho bà nghe, đứa này không tốt, đứa kia không được, nghịch ngợm không nghe lời, hoặc đứa trẻ này không lễ phép, bà nghe xong không nói nên lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT