Năm đó Trần Tả Thiên vừa đúng năm mươi tuổi. Khi Trần Tả Thiên mua Tùng Liên làm người hầu thiếp thứ tư vào cái tuổi năm mươi, việc mua bán được tiến hành một cách kín đáo. Cho tới ngày Tùng Liên bước qua cổng nhà họ Trần thì ngay Ðại Nương Dục Như, người vợ cả, vẫn không hề hay biết. Khi Trần Tả Thiên dẫn Tùng Liên tới chào Dục Như thì lúc đó Dục Như đang ngồi tụng kinh trong niệm phật đường. Trần Tả Thiên giới thiệu:

- Ðây là Ðại Nương của ta.

Ngay lúc Tùng Liên sửa soạn bước tới để chào Dục Như thì xâu chuỗi bồ đề trong tay Dục Như bỗng đứt ra, và những hạt chuỗi rơi tung tóe khắp nơi. Dục Như vội vàng xô ghế, quỳ xuống sàn nhà để lượm những hạt chuỗi, và miệng lẩm bẩm: "Tội lỗi! Tội lỗi!" Tùng Liên bước lại, định nhặt giúp thì bà ta khẽ đẩy nàng ra, miệng vẫn lẩm bẩm: "Tội lỗi! Tội Lỗi!", và không hề ngẩng đầu lên nhìn Tùng Liên. Trong khi đó Tùng Liên nhìn theo thân hình núng nính của Dục Như lồm cồm bò trên nền nhà ẩm thấp, nhặt những hạt chuỗi rơi ra; nàng che miệng, khẽ cười và nhìn Trần Tả Thiên. Cuối cùng Trần Tả Thiên lên tiếng:

- Thôi, mình đi chỗ khác.

Tùng Liên bước qua cái ngưỡng cửa cao của niệm phật đường, nắm lấy cánh tay Trần Tả Thiên, và hỏi: “Có thực bà ta là Phật tử không? Tại sao bà ta đọc kinh Phật tại nhà?”

Trần Tả Thiên khẽ cười: "Phật tử! Hà hà! Bà ta quá lười biếng, không có gì để làm, vì thế bà ta chơi cái trò đạo Phật. Chỉ có thế thôi."

Tùng Liên được tiếp đón nồng hậu tại phòng của Cát Vân, người hầu thiếp thứ hai. Cát Vân sai đầy tớ đem hạt dưa, hạt bí và một vài loại kẹo bằng trái cây khô mời Tùng Liên. Lời đầu tiên Cát Vân nói sau khi ba người ngồi xuống là về vấn đề hạt dưa.

- Quanh đây không có hạt dưa ngon. Tôi phải sai người mua hạt dưa cho tôi tận Tô Châu đấy.

Tùng Liên ngồi cắn hạt dưa trong phòng của Cát Vân, cho tới lúc nàng cảm thấy buồn chán; nàng không thích ăn vặt như thế, nhưng không tỏ lộ ra nét mặt. Tùng Liên kín đáo liếc nhìn Trần Tả Thiên, gợi ý muốn từ giã, nhưng Trần Tả Thiên dường như có ý muốn ở lại phòng của Cát Vân một lúc nữa, nên làm như không nhìn thấy ý muốn của Tùng Liên. Tùng Liên phỏng đoán Trần Tả Thiên ưa thích Cát Vân một cách đặc biệt, vì thế Tùng Liên không thể không quan sát khuôn mặt và hình dáng Cát Vân một cách chăm chú. Khuôn mặt Cát Vân có những nét đầm ấm và duyên dáng thanh nhã, mặc dầu Cát Vân không thể che giấu được những nếp nhăn nhỏ, và da dẻ đã hơi chùng; trong dáng dấp của nàng, nàng tỏ ra là một người có văn hóa thuộc một gia đình đàng hoàng. Tùng Liên nghĩ một người đàn bà như Cát Vân rất dễ lôi cuốn đàn ông, ngay cả đàn bà cũng có cảm tình với nàng. Tùng Liên mau lẹ gọi Cát Vân là tỷ tỷ.

 Trong số ba người vợ đầu tiên của nhà họ Trần, thì phòng của Mai San gần phòng của Tùng Liên nhất, nhưng Mai San là người cuối cùng Tùng Liên gặp. Tùng Liên đã nghe nói về vẻ đẹp đặc biệt của Mai San, và rất muốn gặp ngay, nhưng Trần Tả Thiên từ chối không chịu tự mình dẫn Tùng Liên đến gặp Mai San. Lão nói:

- Gần ngay đây mà, nàng hãy tới một mình.

Tùng Liên trả lời: “Em đã đến rồi, nhưng đầy tớ nói bà ta bịnh, và chặn cửa không cho em vào.”

Trần Tả Thiên khịt mũi: "Hừ, bất cứ khi nào cô ta không vừa lòng chuyện gì, cô ta đều than bịnh." Rồi lão nói thêm: “Cô ả muốn quan trọng hơn ta.”

- Lão gia có để chị ấy được như thế không?

Trần Tả Thiên khoát tay và nói: "Ðừng có ngớ ngẩn như thế! Ðàn bà không bao giờ quan trọng hơn đàn ông."

 

Tùng Liên bước ngang qua phòng ở mé bắc và thấy cửa sổ của Mai San che kín bằng màn cửa màu hồng; một mùi hương ngọt ngào của hoa toả ra từ bên trong. Tùng Liên đứng ngay trước cửa sổ một lúc; bỗng nàng không thể kiềm chế được ước muốn ngó vào bên trong, rồi nàng nín thở và kéo màn cửa ra. Tùng Liên bị xúc động mạnh đến nổi nàng hoảng sợ gần chết: Mai San cũng đang đứng nhìn nàng trừng trừng từ đằng sau tấm màn. Hai người nhìn vào mắt nhau vài giây, rồi Tùng Liên hoang mang bỏ chạy.

Ðêm hôm ấy, Trần Tả Thiên tới ngủ tại phòng của Tùng Liên. Tùng Liên giúp lão cởi quần áo ngoài và đưa cho lão một bộ quần áo ngủ, nhưng Trần Tả Thiên nói:

- Ta không mặc gì cả. Ta thích ngủ trần truồng.

 Tùng Liên ngoảnh mặt đi và nói: “Tùy thích Lão gia, nhưng cũng nên mặc cái gì chứ, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”

Trần Tả Thiên bật cười: “Nàng không sợ ta bị cảm lạnh đâu; đúng ra nàng sợ trông thấy ta trần truồng.”

 Tùng Liên trả lời: "Em không sợ." Nhưng khi nàng quay đi thì mặt nàng đỏ bừng vì mắc cỡ. Ðây là lần đầu tiên nàng trông thấy thân thể của Trần Tả Thiên. Trần Tả Thiên có một cơ thể giống như một con hạc Mãn Châu mào đỏ, gầy trơ xương, và * vật căng cứng như một cây cung đã kéo căng hết đà. Tùng Liên hoảng sợ và hỏi: “Tại sao Lão gia gầy như thế?”

 Trần Tả Thiên trèo lên giường, chui vào mền và trả lời: “Bọn họ hút hết thịt của ta rồi.”

Khi Tùng Liên lăn nghiêng để tắt đèn, Trần Tả Thiên giữ tay nàng lại.

- Ðừng tắt đèn. Ta muốn xem nàng. Nàng tắt đèn đi thì không nhìn thấy gì nữa.

 Tùng Liên vuốt má lão và nói: “Tùy thích Lão gia. Em không biết gì về chuyện này, vì thế em tuân ý Lão gia.”

 Tùng Liên dường như rơi từ một đỉnh cao xuống một thung lũng sâu thẳm, tại đó cơn đau và sự choáng váng kèm theo một cảm xúc lâng lâng. Cái hình ảnh kỳ quái nhất là khuôn mặt của Mai San vẫn tiếp tục xâm nhập vào tâm thức nàng; cái bộ mặt rất xinh đẹp ấy cũng chìm vào vùng đen tối. Tùng Liên lên tiếng:

- Bà ta thật là lạ lùng.

- Ai?

- Tam Nương. Bà ta đứng nhìn em đằng sau tấm màn cửa.

 Trần Tả Thiên đang mân mê vú Tùng Liên, và vội đưa tay lên bịt miệng nàng.

- Ðừng nói. Bây giờ đừng nói nữa.

 Ngay lúc đó có người gõ nhẹ lên cửa phòng ngủ. Hai người cùng giật mình; Trần Tả Thiên nhìn Tùng Liên và lắc đầu, rồi tắt ngọn đèn. Giây lát sau tiếng gõ cửa lại vang lên. Trần Tả Thiên vùng dậy và tức giận quát hỏi:

- Ai gõ cửa đó?

Một giọng nói con gái nhút nhát từ bên ngoài:

- Tam Nương bệnh; bà muốn gọi Lão gia.

- Bà ta nói láo, lại nói láo nữa. Về nói là ta đã ngủ rồi.

Người con gái bên ngoài trả lời: “Tam Nương bệnh nặng lắm, bà nói Lão gia phải tới. Bà nói bà sắp chết rồi.”

Trần Tả Thiên ngồi trên giường và suy nghĩ một lát, rồi lẩm bẩm một mình: "Mụ này giở trò gì lần này?"

Tùng Liên ngắm vẻ băn khoăn của lão, và đẩy lão: “Lão gia nên tới đó đi. Nếu bà ta chết thì nguy đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play