Một bà già được sai tới hầu hạ Tùng Liên là Má Tống. Theo lời Má Tống kể lại thì bà ta đã làm việc trong nhà họ Trần từ lúc bà ta mới có mười lăm tuổi, và đã quá nửa đời người rồi; bà ta đã nuôi Phi Phố ngay từ lúc còn bé, và cũng nuôi cả cô tiểu thư đang học đại học. Nghe bà ta khoe khoang về cái thâm niên trong nhà họ Trần, Tùng Liên muốn chọc bà ta.
- Vậy thì bà nuôi cả Trần Lão gia từ lúc Lão gia còn nhỏ phải không?
Nhưng Má Tống không thích nói đùa; bà ta chỉ mỉm cười và trả lời:
- Không, không, không có Lão gia đâu. Nhưng tôi đã chứng kiến Lão gia kết hôn với bốn bà vợ. Khi Lão gia lấy Ðại Nương Dục Như, lão gia mới có mười chín tuổi; lão gia đeo một mặt giây chuyền bằng vàng trước ngực, và Ðại Nương cũng đeo một cái, nặng đến nửa cân vàng. Khi Lão gia đem Nhị Nương Cát Vân về nhà, mặt giây chuyền được thay bằng huy chương bằng vàng nhỏ hơn. Và khi Tam Nương Mai San vào nhà này, hai người chỉ đeo vài cái nhẫn trên ngón tay thôi. Vào lúc Tứ Nương đến đây, chúng tôi không thấy Tứ Nương đeo cái gì đặc biệt cả. Tứ Nương có thể thấy nhà họ Trần mỗi ngày một sa sút hơn.
- Nếu nhà họ Trần mỗi ngày một suy kém đi thì bà còn ở đây làm gì?
Má Tống thở dài và trả lời: “Tôi quen hầu hạ ở đây rồi. Nếu tôi trở về căn nhà cũ của tôi và sống một cuộc đời nhàn rỗi, tôi sẽ không thể quen được một đời sống như thế.”
Tùng Liên che miệng cười và nói: “Má Tống, nói đúng sự thực thì một số người có số phận là phải làm đầy tớ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play