Phi Phố đem một người bạn lại thăm Tùng Liên, và nói người đó là ông thầy dạy thổi sáo mà chàng đã mời cho nàng. Tuy nhiên Tùng Liên không biết phải làm gì, bởi vì nàng chưa hề thực tâm nói chuyện học thổi sáo. Nàng nhìn kỹ ông thày dạy. Người ấy là một thanh niên, nước da sáng sủa và tóc cắt ngắn như sinh viên, nhưng lại không giống một sinh viên, có vẻ hơi bẽn lẽn và dè dặt trong hành động và cử chỉ. Anh ta cho biết tên là Cố Tam, một công tử con nhà họ Cố, chủ nhân của một cơ sở dệt lụa địa phương nổi tiếng. Tùng Liên trông thấy hai người từ đằng xa đi lại, vừa đi vừa nắm tay nhau. Cái hình ảnh hai thanh niên đi sóng đôi nắm tay nhau, tạo cho nàng một cảm giác kỳ lạ của một cái gì mới mẻ và kích thích.
Tùng Liên mỉm cười chào: “Hai người thực là bạn tốt. Tôi chưa bao giờ trông thấy hai người đàn ông vừa đi vừa nắm tay nhau.”
Phi Phố có vẻ hơi bối rối. Chàng nói: “Chúng tôi là bạn với nhau từ ngày còn nhỏ; chúng tôi học cùng một trường ở đây.”
Nhìn chàng thanh niên họ Cố, nàng nhận thấy mặt chàng ta còn đỏ hơn mặt Phi Phố. Tùng Liên nghĩ ông thầy này quả thực là thú vị; không biết một người đỏ mặt dễ dàng như vậy sẽ như thế nào. Nàng nói:
- Ðến già tôi cũng không có được bạn tốt.
Phi Phố trả lời: “Ðiều đó cũng chẳng có gì lạ; chắc dì kiêu hãnh và không thèm để ý đến ai và người ta cũng khó lại gần dì.”
- Ðiều đó không đúng; quả thực tôi cô đơn, nhưng không kiêu hãnh; muốn kiêu hãnh thì phải có gì để mà kiêu hãnh chứ. Tôi thì có gì để mà kiêu hãnh?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT