Trợ lý của Hàn Tinh Trì, Lý Đàn, chỉ xuống lầu lấy đồ giúp sếp một lát, ai ngờ khi quay về lại thấy một người đang lén lút rình mò trước cửa phòng. Phản ứng đầu tiên của anh ta là fan cuồng, hoặc là paparazzi.

Nếu là paparazzi, chắc không ngu đến mức lộ liễu như vậy, nên anh ta nghiêng về khả năng là fan cuồng hơn.

“Cậu là ai đấy!” Anh ta lập tức xông tới, túm lấy vai Đàm Cửu Thu kéo ra, kết quả không kéo nổi nhưng động tác đó cũng khiến Đàm Cửu Thu quay đầu lại, đối mặt với anh ta.

Lý Đàn sững người.

Quào, fan cuồng này, đẹp quá mức bình thường rồi đấy!

Nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh lại, hằm hằm nói: “Cút ngay, không thì tôi gọi nhân viên khách sạn!”

Đàm Cửu Thu nhìn vẻ tức giận của Lý Đàn, liền đoán người này chắc là chủ căn phòng kia. Nhưng rõ ràng vừa nãy cậu đã ngửi thấy yêu khí phát ra từ căn phòng đó, giờ thì yêu khí biến mất, không biết có chuyện gì xảy ra, nên cậu vô thức chỉ vào phòng: “Tôi có thể vào xem một chút được không? Chỉ nhìn một cái thôi.”

Lý Đàn: “……”

Lý Đàn tức đến bật cười.

Câu này càng khiến anh ta chắc chắn đây đúng là fan cuồng. Chỉ cần nhớ lại mấy cái chiêu trò bám đuôi quấy rầy của fan cuồng là đã thấy buồn nôn. Với nghệ sĩ và ê kíp của họ, fan cuồng là thứ đáng ghét nhất trên đời.

“Cậu có phải là...” còn chưa nói hết câu thì từ bên trong đột nhiên vang lên một tiếng rầm, mạnh đến mức cả khung cửa cũng rung lên. Âm thanh đó nghe thế nào cũng không ổn.

Đàm Cửu Thu: “Mau mau mau mở cửa!”

Lý Đàn cũng bị tiếng động làm cho choáng váng, đầu óc nóng lên, không suy nghĩ gì liền rút thẻ mở cửa, kết quả là ngay sau đó, một trận gió lướt qua bên tai, cái fan cuồng kia “vút” một cái lao thẳng vào phòng.

Lúc này anh ta mới sực tỉnh, mẹ kiếp, mình vừa thả fan cuồng vào trong rồi á!

Đàm Cửu Thu vừa xông vào đã phát hiện căn phòng này không giống phòng của Trịnh Khải Thành, rộng hơn hẳn còn có hai tầng, ánh sáng bên trong cũng sáng sủa. Cậu lập tức căng thẳng như thể sắp ra trận, rồi chợt nhớ ra nếu con yêu kia hung hãn, yêu lực mạnh mẽ, còn mình thì chỉ là một cây linh chi, đánh không lại thì phải làm sao?!

Hệ thống thì đã quá quen với tình huống này, đến mắng cũng lười mắng nữa:
【Giờ mới nhớ ra mình chỉ là một cây linh chi, từ âm thầm quan sát chuyển sang chính diện đối đầu, tìm đủ mọi cách để chết, giỏi lắm đó.】

Đàm Cửu Thu: 【Cậu đang giận à?】

Hệ thống: “……”

Thế nhưng lúc này trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Lý Đàn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến Đàm Cửu Thu, chỉ biết gào lên: “Anh Trì! Anh Trì!”

“Mạng còn đây, gào cái gì mà gào.” Một giọng nói lười biếng vang lên, sau đó đại khái là cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông cao lớn, nửa thân trên trần trụi, chỉ quấn khăn tắm bên dưới, mặt còn đang đắp mặt nạ, thong thả bước ra ngoài.

Đàm Cửu Thu lập tức chớp mắt ba cái, ánh mắt nhanh chóng dính chặt vào cơ bụng tám múi rắn chắc đầy sức hút của đối phương, không tài nào rời nổi.

Lý Đàn vừa thấy cảnh đẹp sau khi tắm của sếp liền lập tức lao tới như tên bắn.

Tất nhiên mục tiêu không phải là Hàn Tinh Trì, mà là Đàm Cửu Thu, anh ta lập tức bịt mắt cậu lại, sốt ruột nói với Hàn Tinh Trì: “Anh mau mặc đồ đi, cái tên này là fan cuồng đấy!”

Đàm Cửu Thu: “???”

Fan cuồng gì chứ?

Fan cái nỗi gì?

Thế nhưng Hàn Tinh Trì chẳng những không đi mặc đồ, mà còn sải bước dài tiến lại gần. Trước khi Đàm Cửu Thu kịp gỡ tay Lý Đàn xuống, anh ấy đã túm cổ áo Lý Đàn kéo ra, đá văng một cái.

Lý Đàn: “?!”

Kết quả là Đàm Cửu Thu và mặt của Hàn Tinh Trì đối mặt ở cự ly siêu gần.

Ánh mắt cậu dần dần trượt xuống dưới…

Hàn Tinh Trì nheo mắt lại. Thật trùng hợp, anh ấy vừa mới tiêu diệt một con yêu quái dám xông vào phòng mình quấy phá, giờ lại có thêm một con nữa.

Anh nói: “Ra ngoài.”

Lý Đàn quát Đàm Cửu Thu: “Nghe thấy chưa? Anh Trì bảo cậu cút ra ngoài đó!”

Hàn Tinh Trì quay sang nhìn anh ta: “Tôi bảo cậu ra.”

Lý Đàn ngơ ngác, một lúc sau mới trợn tròn mắt, chỉ vào Đàm Cửu Thu mặt mày tinh xảo mà lắp bắp: “Anh Trì, anh anh… anh không thể bao dưỡng…”

Hai chữ fan cuồng kẹt ngay cổ họng, cuối cùng vì bản năng sinh tồn mà anh ta đành ngậm miệng lại, im lặng chịu đựng ánh mắt lành lạnh của Hàn Tinh Trì rồi lủi ra ngoài.

Ráng chịu đi, tôi chỉ giúp được đến đây thôi.

Đàm Cửu Thu mới rời núi ba ngày, đương nhiên không biết Hàn Tinh Trì trước mặt là đại minh tinh đang hot hòn họt trong giới giải trí, từ trẻ con đến người già, trai gái gì cũng mê mệt.

Yêu quái sau khi thu lại yêu khí thì dù là đồng loại cũng không thể phát hiện ra. Vậy nên dù Đàm Cửu Thu đang đứng đối diện Hàn Tinh Trì cũng không thể biết được anh ấy có phải là chủ nhân của luồng yêu khí vừa rồi hay không. Cậu hỏi hệ thống nhưng hệ thống im bặt, có nghĩa là nó cũng không chắc.

Nhưng hệ thống cực kỳ nhanh chóng đưa ra dữ liệu cơ thể của đối phương:

Họ tên: Hàn Tinh Trì
Tuổi: 35
Chiều cao: 189 cm
Cân nặng: 73 kg
Chiều dài: 19 cm
Dương khí: 100%
Khuyết điểm: Không có khuyết điểm
Gợi ý: Mau nhào lên, đừng chần chừ nữa!

Đàm Cửu Thu: “!!!”

Cậu mới xuống núi ba ngày thôi nhưng trong ba ngày này cũng đã gặp không ít người. Hệ thống cũng thường xuyên hiện ra dữ liệu cơ thể của họ, mà người có dương khí vượt quá 50% thì hiếm lắm, thế mà không ngờ lại may mắn đến mức vô lý, gặp được ngay một cực phẩm có dương khí 100%!

Với bộ thông số thế này, bỏ xa Trịnh Khải Thành cả mấy con phố. Chớ nói hệ thống hưng phấn, bản thân Đàm Cửu Thu cũng tim đập thình thịch.

Nhất là khi đối phương phô bày tám múi cơ bụng quyến rũ, thêm đôi chân dài miên man dù đang quấn khăn tắm mà vẫn dễ dàng thấy được.

Nhưng mà

【Thế này… hình như không ổn lắm đâu ha, tôi vừa đi xem mắt với anh Trịnh xong mà.】Người ta còn đang nằm trong phòng 1203 đó.

Lúc này Hàn Tinh Trì đưa tay gỡ lớp mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra diện mạo thật sự.

Đàm Cửu Thu: 【Anh Trịnh hiền lành vậy mà, chắc chắn sẽ hiểu cho em thôi.】

Hệ thống: ……

Nhìn khuôn mặt đẹp hoàn hảo đến mức nghẹt thở ấy, là gương mặt đẹp nhất mà Đàm Cửu Thu từng thấy, ngoài chính bản thân cậu, kẻ mê trai đẹp như cậu không hề ngần ngại mà spam hệ thống bằng loạt bình luận nội tâm:

Đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá!!!

Hàn Tinh Trì đưa hai ngón tay nâng cằm Đàm Cửu Thu lên. Quan sát kỹ hơn một chút, anh liền nhận ra sự khác biệt.

Con yêu anh vừa giết mang đầy lệ khí, thoạt nhìn đã biết là dạng đoản mệnh xui xẻo, ai bảo nó xui xẻo đụng phải Hàn Tinh Trì chứ.

Còn con trước mặt này, linh hồn trong veo đến mức khiến anh nổi cơn thèm thuồng. Đã lâu lắm rồi không gặp một linh hồn nào sạch sẽ và thuần khiết đến vậy.

Không cùng phe với con kia.

Hơn nữa không biết có phải vì linh hồn này quá sạch sẽ hay không, mà đứa nhỏ này khiến anh có cảm giác thân thiết khó hiểu, càng nhìn càng vừa mắt.

Hệ thống phấn khích lắp đặt một công cụ nhỏ để dò cảm xúc và mức độ hảo cảm của Hàn Tinh Trì đối với Đàm Cửu Thu.

Ơ?

Thức hải của Hàn Tinh Trì lập tức phát hiện ra vi khuẩn lạ không mời mà đến này, một xúc tu nhỏ thò ra từ thức hải, bụp một phát bắn bay nó đi.

Hệ thống: 【……Cài đặt thất bại.】

Cửu Thu: 【Sao vậy chứ?】

Hệ thống không đáp.

Đàm Cửu Thu hiểu rồi.

Cậu an ủi hệ thống: 【Chắc là vì chỉ số dương khí của anh ta quá cao thôi, chứ không phải kỹ thuật của cậu dở đâu.】

Hệ thống: “……”

Hệ thống đơn phương ngắt kết nối.

“Vào đây bằng cách nào?” Hàn Tinh Trì buông Đàm Cửu Thu ra, hỏi đầy hứng thú: “Lý Đàn nói em là *con riêng của tôi”

*Chơi chữ con riêng với fan cuồng

Đàm Cửu Thu vội phản bác: “Tôi không phải là con riêng!”

Cậu là nấm, không cha cũng chẳng mẹ.

Hàn Tinh Trì nghe vậy bật cười thành tiếng.

Đàm Cửu Thu ngơ ngác nhìn Hàn Tinh Trì cười, đối phương cười xong còn chưa đủ, tiện tay véo má cậu một cái. Cái véo ấy khiến tim cậu đập loạn, người bối rối, lòng rối ren.

“Nhóc con, mới ra đời hả?”

Đàm Cửu Thu lập tức ưỡn ngực, nghiêm túc trả lời: “Tôi lớn rồi, đã trưởng thành.”

Khoan đã…

Từ nửa câu sau của Hàn Tinh Trì, Đàm Cửu Thu mới nhận ra điều gì đó. Lý trí đang bị sắc đẹp làm cho điêu đứng bỗng chốc tỉnh táo lại, cậu vào nhầm phòng này là vì ngửi thấy yêu khí mà!

Đàm Cửu Thu lập tức nhảy lùi ra sau, cảnh giác nhìn Hàn Tinh Trì, không vòng vo đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi có yêu khí phát ra, là của anh?”

Hàn Tinh Trì chắc chắn là yêu quái, nếu không thì đã không nói mấy câu kỳ lạ kiểu “mới ra đời hả” với cậu rồi.

Hàn Tinh Trì nhún vai, cười tủm tỉm: “Em thấy tôi giống loại yêu quái đến yêu khí cũng không khống chế nổi sao?”

“……” Một tháng trước mới có thể kiểm soát hoàn toàn yêu khí, Đàm Cửu Thu cảm thấy như bị đâm một nhát vào tim.

Là ma cà rồng cuối cùng còn sống trên đời này, lấy máu gấu trúc tươi làm món chính, linh hồn thuần khiết làm món vặt, ánh mắt cảnh giác của cậu lúc này trong mắt Hàn Tinh Trì lại như mùi thơm ngon khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Dù rằng anh không đói.

“Nhóc con, tôi đâu có ăn thịt em, chạy xa vậy làm gì.” Hàn Tinh Trì vẫy tay gọi, lý trí của Đàm Cửu Thu bảo cậu phải giữ khoảng cách, nhưng đôi chân lại tự động bước tới.

Một linh chi mê trai thì làm gì có lý trí.

Chiều cao chênh nhau cả một cái đầu, Hàn Tinh Trì liếc nhìn mái đầu mềm mại của Đàm Cửu Thu, trong lòng đột nhiên mềm hẳn đi. Anh hơi nhướn mày, tự nhiên ôm lấy cậu: “Tên gì?”

Ôm rồi… ôm thật rồi!

Viên ngọc đeo trên ngực Đàm Cửu Thu nóng dần lên, đó là do cậu bị ôm quá gần, quan trọng là Hàn Tinh Trì đang để trần nên đã hút một hơi thật sâu dương khí từ anh ta!

Hệ thống thừa cơ xuất hiện: 【Mau mau mau, ôm lại ngay!!!】

Lần này, người đơn phương ngắt kết nối là Đàm Cửu Thu.

Cậu đỏ mặt như đít khỉ, tay ngứa ngáy, trong đầu giằng co kịch liệt.

Ôm à? Nhanh quá.

Không ôm? Tiếc ghê.

Khó quá đi!

“Đàm Cửu Thu.” Cậu nuốt khan cổ họng khô rát, thành thật trả lời.

“Tên hay.” Hàn Tinh Trì ôm cậu ngồi xuống ghế sofa, “Muốn uống gì?”

Đàm Cửu Thu ngơ ngẩn nói: “Rượu.”

“Trẻ con không được uống rượu.”

Hàn Tinh Trì đứng dậy, lấy một lon sữa Vượng Tử từ tủ lạnh, còn chu đáo mở nắp giúp cậu. Làm xong mới nhận ra mình đang phục vụ cho một tiểu yêu đã trưởng thành.

Anh ta: “……?”

Sắc mặt hơi vi diệu, anh đưa lon sữa cho Đàm Cửu Thu, cậu ngoan ngoãn nhận lấy.

Nhưng bất ngờ xảy ra lả đúng lúc đó, chiếc khăn tắm quấn quanh eo Hàn Tinh Trì lặng lẽ tuột xuống.

Không một tiếng động.

Khăn rơi xuống đất.

Lúc này Hàn Tinh Trì hơi cúi người, còn Đàm Cửu Thu ngồi trên sofa, tầm mắt vừa vặn ngang hông anh.

Đàm Cửu Thu: “……”

Đàm Cửu Thu: “…………”

Đàm Cửu Thu: “………………”

Hàn Tinh Trì liếc xuống dưới, tặc lưỡi, không để ý, vừa định cúi người nhặt khăn lại nghe “cạch” một tiếng, lon sữa rơi xuống đất, lăn vài vòng, sữa trắng đổ ra đầy sàn.

Mà thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trên sofa lúc nãy…biến mất.

Thay vào đó là một cây nấm linh chi trắng tròn mập. Mũ nấm to bằng bàn tay, viền ngoài có một vòng đỏ nhạt, thân nấm to bằng ngón tay cái, cao khoảng mười centimet, quanh thân có chín cái lá nhỏ màu xanh, như đang mặc một cái váy xanh bé xíu.

Cây linh chi trắng mập ấy, với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, từ mũ đến thân… chuyển thành màu hồng nhạt.

“……”

Tay Hàn Tinh Trì đang định nhặt khăn khựng lại, anh trợn mắt nhìn chằm chằm vào vật nhỏ xíu trên sofa như bị sét đánh.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học Cửu Thu: tim rung động.jpg, anh đẹp trai này tôi nhất định phải lừa về nhà được!!!

Sau này…

Cười mà sống tiếp.jpg

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play