Thần Phong đại lục – Bắc Vực, dãy Kỳ Lĩnh Sơn

Hôm nay là ngày tuyển đệ tử ba năm một lần của bốn đại môn phái Bắc Vực. Tất cả hài đồng từ 5 đến 10 tuổi có linh căn đều có thể tham gia. Nếu may mắn lọt vào mắt xanh của một vị đại năng, thì chẳng khác nào một bước lên trời.

Dạ Chỉ Dao được phụ thân ôm trong lòng, ánh mắt xuất thần nhìn dãy Kỳ Lĩnh Sơn cao vút tận trời. Đã năm năm kể từ khi nàng đến thế giới này. Kiếp trước, nàng sinh ra tại thủ đô Trung Quốc, gia cảnh đầy đủ, học lực xuất sắc. Điều tiếc nuối duy nhất là cha mẹ ly dị, mỗi người lập gia đình mới. Từ nhỏ, Chỉ Dao như vị khách luân phiên sống giữa hai nhà, tuy không thiếu thốn vật chất nhưng thiếu thốn tình thương.

Chính vì thế, nàng có tính cách trầm lặng, thích thu mình trong ký túc xá đọc tiểu thuyết, xem phim. Sắp tốt nghiệp đại học, ai ngờ chỉ một giấc ngủ, nàng đã xuyên đến một đại lục tu tiên xa lạ.

Ở kiếp này, nàng đầu thai vào Dạ gia – một trong mười bảy gia tộc lớn, được phụ mẫu yêu thương hết mực. Phụ thân Dạ Phong là gia chủ, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Mẫu thân Triệu Thiển Nguyệt, xuất thân từ dòng chính Triệu gia, tu vi ban đầu là Nguyên Anh sơ kỳ, sau khi sinh nàng thì rơi xuống Kim Đan hậu kỳ.

Chỉ Dao chính là một “tu nhị đại” tiêu chuẩn.

Suốt năm năm qua, nàng luôn ở trong sân nhà, dùng linh dược cha mẹ điều chế để tẩy tủy trừ tạp, tăng cường thể chất, chuẩn bị cho con đường tu tiên sau này.

“Thập Thất đang lo lắng sao?” – Giọng phụ thân vang lên, cắt ngang dòng hồi tưởng của nàng.

“Không sợ. Cha mẹ có linh căn xuất sắc như vậy, Thập Thất chắc chắn cũng sẽ có.” – Chỉ Dao ngẩng đầu, kiên định nhìn phụ thân.

Cha nàng đã hơn 500 tuổi, nhưng trông chỉ như một thanh niên hai mươi mấy ở thế giới hiện đại. Quả thật đúng như trong tiểu thuyết tu tiên – người tu hành ai nấy đều là mỹ nam, mỹ nữ.

Nàng vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân, đến ngẩn người. Hai mươi năm sống ở kiếp trước, nàng chưa từng gặp ai đẹp như vậy, cứ như thiên thần hạ phàm. Mẫu thân nàng càng diễm lệ, nằm trong top mười mỹ nhân Thần Phong đại lục.

Nghĩ đến đây, Chỉ Dao âm thầm tự tin – với gien tuyệt hảo như vậy, nàng sao có thể kém cỏi cho được?

“Thập Thất của chúng ta sau này nhất định sẽ còn xuất sắc hơn cả cha mẹ, ha ha ha.” – Dạ Phong xoa nhẹ đầu Chỉ Dao, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Đây là bảo bối nữ nhi mà hắn và Nguyệt Nhi khó khăn lắm mới có được. Với tu sĩ, việc có con vốn đã là điều khó khăn. Đời này có được Thập Thất, họ đã mãn nguyện rồi.

Từng tốp hài đồng lần lượt tiến vào Kỳ Lĩnh Sơn, không khí ngày càng náo nhiệt. Bỗng nhiên, Chỉ Dao cảm nhận được một ánh mắt lạ đang dừng lại trên người mình.

Có lẽ do ảnh hưởng từ việc xuyên không, dù chưa tu luyện, thần hồn của nàng lại nhạy bén và mạnh mẽ hơn hẳn so với hài đồng bình thường.

Chỉ Dao quay đầu nhìn theo ánh mắt đó – là một tiểu nam hài gầy yếu, toàn thân lấm lem, mang theo khí chất u ám. Ánh mắt cậu sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự đố kỵ và đau khổ, nhìn nàng chăm chú.

Chỉ Dao ngẩn ra, không hiểu vì sao cậu bé lại nhìn mình như vậy, chỉ đành mỉm cười nhẹ đáp lại. Nhưng vừa thấy nàng cười, nam hài kia lập tức quay mặt sang chỗ khác, tránh ánh mắt nàng.

“Trung nhị bệnh à?” – Chỉ Dao thầm lẩm bẩm, hơi ngán ngẩm, cũng không thèm để ý thêm.

Chỉ Dao từng nghe cha mẹ nói, linh khí Thần Phong đại lục ngày càng loãng. Trong đó, đơn linh căn là ưu tú nhất, tu luyện nhanh chóng. Ngược lại, ngũ linh căn gần như bị xem là phế căn, khó mà tiến xa. Phụ thân nàng là kim linh căn thuần nhất, mẫu thân là mộc linh căn tinh khiết – nhờ đó cả hai mới có thể tu đến Nguyên Anh khi chỉ vài trăm tuổi.

Dạ Phong vốn định để Chỉ Dao trực tiếp bái nhập Thanh Mộc Tông, theo Hóa Thần lão tổ Dạ Lan tôn giả – cũng là tiền bối Dạ gia. Nhưng Chỉ Dao lại có tính toán riêng, không muốn bị sắp đặt.

“Lý Tiềm mỗ, vinh hạnh được chủ trì đại điển thu đồ đệ lần này. Hoan nghênh chư vị đã đến từ xa.” – Một vị Kim Đan chân nhân đứng trên quảng trường mở lời, thanh âm như vang trực tiếp trong tai từng người, rõ ràng không nhiễm tạp âm, đúng là thủ đoạn tiên môn.

“Đại điển chia hai vòng. Vòng đầu tiên: trèo lên thang mây. Chỉ ai đến được đỉnh núi mới đủ tư cách bái nhập môn phái. Vòng thứ hai: kiểm tra linh căn. Tất cả hài đồng tham dự, mời theo thứ tự tiến vào thang mây. Nếu ngã xuống hoặc không thể đến đỉnh trong vòng 24 canh giờ, sẽ bị loại.”

“Đi đi, Thập Thất. Đừng lo, cứ bình tĩnh.” – Dạ Phong dặn dò, giọng mang theo vài phần căng thẳng.

“Vâng, cha. Con đi đây.” – Chỉ Dao được đặt xuống, bước về phía thang mây. Lúc này, phần lớn hài đồng đã leo lên từ sớm, bóng dáng lẩn khuất giữa tầng mây trắng xoá. Chỉ Dao ngẩng đầu nhìn lên, thang mây uốn lượn trong sương khói, không thấy điểm cuối.

Một bước đặt lên, nàng có cảm giác như giẫm lên tầng mây thật sự – mềm mại, nhẹ tênh, lẫn vào đó là mùi cỏ xanh thoang thoảng.

“Sao thế giới tu tiên cứ thích dùng leo thang kiểm tra tiềm lực?” – Chỉ Dao thở dài, nhớ lại mấy bộ truyện kiếp trước từng đọc.

“Mặc kệ. Mình nhất định phải leo lên. Là người hai mươi mấy tuổi, lẽ nào lại thua mấy đứa nhóc con?” – Chỉ Dao tự cổ vũ bản thân, sau đó bắt đầu từng bước chậm rãi đi lên.



Trên đỉnh Kỳ Lĩnh Sơn

“Dạ Phong đạo hữu, nghe nói lệnh ái cũng tham gia khảo nghiệm lần này? Không rõ định chọn vào tông môn nào?” – Tông chủ Thần Ẩn Tông, Lâm Vân hỏi.

Ba tông chủ còn lại cũng nhìn về phía Dạ Phong, đều tò mò vì sao tiểu nữ của hắn không trực tiếp vào Thanh Mộc Tông theo lão tổ Dạ Lan.

Dạ Phong chỉ biết thở dài: “Nha đầu kia không cho ta nhúng tay, nói muốn tự mình lựa chọn.”

Hiện tại, Bắc Vực có bốn đại tông môn: Thanh Mộc Tông, Thần Ẩn Tông, Đan Tông và Vạn Kiếm Tông. Trong đó, Thanh Mộc Tông tổng hợp mạnh nhất, Đệ tử cũng nổi trội. Còn Vạn Kiếm Tông do tông môn từng bị tổn hại nên đang suy tàn, chỉ còn trụ vững nhờ vào Hóa Thần cường giả – Kiếm Thương tôn giả. Một chiêu “Vạn Kiếm Quy Nhất” của ông tung hoành vô địch trong cảnh giới Hóa Thần, danh chấn thiên hạ.

Nghĩ đến quyết định của nữ nhi, Dạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu. Nhưng cả hắn và Thiển Nguyệt đều hiểu: tuy Thập Thất tính tình ôn hoà, nhưng lại cực kỳ có chủ kiến. Một khi nàng đã chọn, không ai có thể thay đổi.



Trên thang mây

Chỉ Dao bất giác chìm vào ảo cảnh.

Nàng cầm tờ bài thi vừa được phát, háo hức đưa cho mẫu thân.

“Chúng ta Diệp Tử lại được điểm tuyệt đối! Giỏi lắm con!” – Mẫu thân cười rạng rỡ.

Chỉ Dao còn đang thẹn thùng thì ngoài cửa vang lên tiếng em trai:

“Mẹ ơi, khi nào ăn cơm, con đói sắp xỉu rồi!” – Là đứa em cùng mẹ khác cha của nàng, con trai của lần tái hôn sau này.

Mẫu thân vội chạy ra đón: “Ai da, bảo bối vất vả rồi! Mẹ làm món con thích nhất: thịt kho tàu!” – Vừa nói vừa đặt cặp sách lên ghế, rồi vào bếp.

Chỉ Dao cúi xuống nhặt tờ bài thi rơi dưới đất, thần sắc khẽ biến. Không lâu sau, cả nhà cùng ngồi ăn tối. Trong khi mọi người trò chuyện vui vẻ, hỏi han đứa em, thì Chỉ Dao chỉ im lặng ăn cơm. Tiếng cười nói rộn rã, nhưng nàng lại cảm thấy lạc lõng. Rõ ràng đây là cuộc sống quen thuộc, nhưng tại sao lại xa lạ đến thế?

Chỉ Dao bỗng giật mình: nàng đã rời khỏi thế giới đó rồi. Nàng không còn là cô bé phải sống luân phiên giữa hai gia đình, không còn phải chịu đựng ánh mắt thương hại của người thân. Nàng đang leo thang mây, trên con đường tu tiên. Một cuộc đời mới.

“Diệp Tử, ăn nhiều một chút.” – Mẫu thân gắp thêm một miếng thịt kho tàu vào bát nàng.

Chỉ Dao ngẩng đầu nhìn mẹ, nghẹn ngào: “Mẹ… xin lỗi.”

Dứt lời, nàng đột ngột hất đổ bát cơm xuống đất. Không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, mọi thứ như sụp đổ.

Chớp mắt sau, Chỉ Dao đã quay lại với thực tại – vẫn đang ở trên thang mây, xung quanh chỉ là mây trắng bồng bềnh. Mẫu thân? Đã chẳng còn bóng dáng.

Nàng đưa tay lên, mới nhận ra mặt mình đã đẫm nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play