Chương 58: Ngươi khỏe, có thể gọi ta là ca ca.
Vết thương trên tay Thẩm Xác vốn dĩ không sâu, sau vài ngày nghỉ ngơi, giờ đã hoàn toàn bình phục.
Trước đó, quân đội đã sơ tán phần lớn cư dân. Còn Mạnh Từ và Thẩm Xác thì tiêu diệt được nhóm bảy người của Đặng Dương.
Hiện tại, trong tòa nhà ngoài Mạnh Từ ra chỉ còn tám người.
Trong số đó, năm người là giáo viên từ cùng một trường trung học. Khi trận mưa lớn kéo dài năm ngày, họ nhận ra tình hình bất thường nên đã liên kết lại với nhau.
Họ đều khoảng 25–26 tuổi, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chỉ mới dạy học sinh cấp ba được một năm – đều là những thanh niên đầy nhiệt huyết.
Năm người này cùng tốt nghiệp từ một trường, từng giảng dạy giao thoa nhau, nên quan hệ giữa họ rất thân thiết.
Một trong số đó là thầy dạy vật lý, nhờ có kiến thức chuyên môn, vào ngày mưa lớn thứ sáu đã dùng bìa cứng làm một chiếc thuyền giấy, dẫn cả nhóm ra ngoài mua đồ ăn. Thậm chí còn có tầm nhìn xa, mua hẳn một chiếc xuồng nhỏ mang về.
Mưa không ngớt, lương thực chính phủ phân phát rất ít, khiến cư dân trong tòa nhà bất mãn.
Mấy thầy cô biết rằng nếu để lộ chuyện mình có đồ ăn, sẽ dễ bị những người khác tấn công cướp đoạt. Vì vậy, khi cạn kiệt lương thực, họ đều tranh thủ ra ngoài tìm đồ vào lúc đêm khuya yên tĩnh.
Vào những ngày chính phủ phát thực phẩm, họ vẫn sẽ xuống lĩnh. Hai nữ sinh trong nhóm thường cải trang, mỗi lần ra ngoài đều hóa trang cho vài người trông xanh xao tiều tụy, như thể đã đói nhiều ngày.
Mỗi lần nhận đồ ăn xong, cả nhóm đều lặng lẽ rời đi, tuyệt đối không gây chuyện hay làm rộ lên tin tức.
Nếu không phải ngày hôm qua Mạnh Từ và Thẩm Xác ra ngoài kiếm củi, tình cờ gặp họ và trò chuyện đôi chút, thì có lẽ Mạnh Từ cũng không biết trong tòa nhà còn có những người giỏi giang như vậy.
Ngoài ra, năm người họ còn cứu một học sinh lớp 11. Nghe nói cha mẹ cậu ấy vì quá đói nên ra ngoài tìm thức ăn, nhưng bị lũ cuốn trôi.
Lúc được cứu, cậu học sinh ấy đang bị mấy tên côn đồ bắt nạt. Vì cậu có ngoại hình sáng sủa, lại không nơi nương tựa, nên trở thành đối tượng bị ức hiếp.
May mắn là họ đến kịp thời, nếu không thì hậu quả thật khó lường.
Mạnh Từ cũng khá bất ngờ: vì sao mấy thầy cô này lại không đến điểm tập trung của người dân tị nạn? Ngay cả những người từng giấu đồ riêng như họ cũng đã chọn đến đó rồi, không ngờ các thầy cô này vẫn ở lại nơi này.
Sau khi biết được sự thắc mắc của Mạnh Từ, mấy thầy cô giải thích rằng: họ cảm thấy bản thân hiện tại chưa đến mức cần cứu trợ, nên muốn nhường vị trí cho những người thực sự cần hơn.
Chương 59 – Ca ca, em đến giúp anh
Bọn họ đều là người khỏe mạnh, có tay có chân, hoàn toàn có thể tự lo cho cuộc sống của mình.
Trong nhóm đó có một thầy giáo dạy Sinh, anh ta tận dụng ban công để trồng rau, nghe nói bọn họ đã thực hiện được “rau xanh tự túc”.
Mấy thầy cô giáo mới ra trường đều mang theo một trái tim đầy nhiệt huyết, chẳng hay biết xã hội hiểm ác đến mức nào.
Mạnh Từ cảm thấy mấy người này rất cao thượng, chỉ hy vọng về sau họ sẽ không bị thực tế phũ phàng làm tổn thương.
Mấy thầy cô nhìn thấy Mạnh Từ trông cũng chỉ cỡ tuổi những học sinh họ từng dạy, cho dù nghe nói cậu từng đánh người, cũng chỉ nghĩ rằng một học sinh cấp ba bị dồn ép đến mức đó chắc chắn là vì bị bắt nạt quá đáng.
“Vậy em có muốn đến ở cùng bọn chị không?” Một cô giáo tên là Vân Tĩnh Sầm, dạy Ngữ Văn lớp 11, mở lời. Cô có đôi mắt hai mí to tròn, làn da trắng trẻo.
Thấy Mạnh Từ còn nhỏ tuổi, mấy thầy cô liền quyết định phải cùng nhau bảo vệ cậu.
Mạnh Từ lắc đầu: “Không được, cảm ơn cô Vân đã quan tâm.”
“Chỉ là chỗ em ở đã xây tường bao quanh, chắc chắn còn an toàn hơn so với nhà thường.”
Vân Tĩnh Sầm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó lại nghĩ, tuổi còn nhỏ như vậy mà phải tự xoay sở, thôi thì sau này có gì tốt sẽ chia cho cậu một ít.
Ngày thứ 57 sau mạt thế.
Nhiệt độ đã hạ xuống chỉ còn khoảng 2-3 độ, không bao lâu nữa sẽ chuyển rét. Cần tranh thủ thời gian đi tìm củi đốt.
Mạnh Từ và Thẩm Xác đồng lòng quyết định ra ngoài tìm thêm củi lửa.
Cây cối gần khu dân cư đều đã bị nước lũ cuốn trôi hoặc bị người khác thu gom sạch, nên bọn họ phải dùng thuyền bơi ra xa hơn, đến chỗ từng tìm thấy than đá.
Nơi đó, nước đã dâng cao đến tầng ba của tòa nhà. Một số tòa thấp đã bị ngập hoàn toàn.
Tìm được một khúc gỗ lớn thích hợp, hai người cùng buộc dây thừng, trèo lên nóc nhà chưa bị ngập hẳn để kéo gỗ lên. Dù mái nhà cũng có nước, nhưng vẫn chắc chắn hơn ở dưới nước.
Vì mưa quá lớn, không dám dùng cưa điện, nên Thẩm Xác phải dùng cưa tay để cắt gỗ thành từng đoạn dễ mang về.
Trương Minh Thiên khi rời đi đã trả lại chiếc thuyền cao su mà trước đó Mạnh Từ cho mượn, vừa vặn có thể dùng để chở củi.
Sau khi chất củi lên thuyền cao su và buộc thuyền vào chiếc xuồng lớn, họ bắt đầu quay về.
Trong khu nhà hiện tại không còn ai đáng lo ngại, Mạnh Từ tin rằng nhóm của Vân Tĩnh Sầm sẽ không đến tranh giành số gỗ nhỏ này với cậu.
Sau khi mang củi về nhà, Mạnh Từ và Thẩm Xác ăn cơm xong mới bắt đầu chuyển đồ.
Đang khiêng củi xuống lầu thì bỗng một nam sinh xuất hiện – mặc áo khoác lông vũ trắng, quần jeans xanh nhạt. Cậu ta tóc đen, mắt sáng, má lúm đồng tiền, da trắng, cao khoảng 1m76, khuôn mặt tròn trịa dễ thương.
Đây hẳn là học sinh lớp 11 mà nhóm của Vân Tĩnh Sầm từng cứu – Nguyễn Thanh.
Mấy cô giáo cưng chiều cậu ta vô cùng, thậm chí coi như một bảo bối, chuyện gì cũng không để cậu động tay, ăn ngon đều dành phần trước cho cậu.
Với người được bảo vệ như vậy, Mạnh Từ và Thẩm Xác tất nhiên chẳng dám sai khiến.
“Các anh có cần em giúp không?” Nguyễn Thanh lễ phép hỏi.
“Cảm ơn, bọn anh làm được.” Mạnh Từ từ chối, còn dặn: “Bên ngoài lạnh lắm, em mau vào nhà đi.”
Nhưng Nguyễn Thanh không nghe, mà cứ đi theo hai người xuống lầu.
“Mạnh ca ca, em gọi anh như vậy được không?”
Mạnh Từ lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. Kiểu nói chuyện này… nghe quen quá.
“Mạnh ca ca?” Nguyễn Thanh gọi lại một tiếng.
Mạnh Từ hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng: “Gọi anh là đại ca đi.”
“Gọi ca ca nghe dễ thương hơn mà~” Nguyễn Thanh cười tít mắt, “Mạnh ca ca, anh thấy sao?”
Mạnh Từ rùng mình, nổi da gà khắp người. Nhưng ánh mắt long lanh kia làm cậu không nỡ từ chối.
“…Thôi được, gọi sao cũng được.” Mạnh Từ thở dài.
Nguyễn Thanh lập tức vui mừng: “Mạnh ca ca, anh có thể gọi em là Nguyễn Nguyễn, hoặc là Thanh Thanh cũng được!”
Cái gì mà Nguyễn Nguyễn với Thanh Thanh, nghe cứ như tên con gái!
Lúc này Mạnh Từ mới cảm thấy, chẳng lẽ… thằng nhóc này thích mình? Không thì sao lại bám theo thế?
Nguyễn Thanh tiếp tục làm nũng: “Mạnh ca ca, anh không muốn gọi tên em sao?”
“Có phải em làm gì sai khiến anh ghét em không? Nếu có, anh nói đi, em sửa…”
Mạnh Từ quýnh lên: “Không không! Em rất tốt mà!”
Rõ ràng là lần đầu gặp nhau thôi mà!
Nguyễn Thanh ngước mắt mong chờ: “Vậy ca ca chịu gọi em một tiếng đi?”
“…Chịu, chịu.” Mạnh Từ gật đầu miễn cưỡng.
Bên kia, Thẩm Xác không đợi nổi nữa, vác một bó củi đi thẳng lên lầu, mặc kệ Mạnh Từ gọi với theo.
“Ca ca đừng để ý đến anh ta, một người đàn ông thô lỗ, toàn mùi mồ hôi, mình đừng chơi với anh ta.”
Mạnh Từ quay sang nhìn Nguyễn Thanh – cái gì gọi là đàn ông thô lỗ? Chẳng lẽ tôi không phải đàn ông chắc?
Hơn nữa, Thẩm Xác tên kia cũng quá không có tình nghĩa, thấy mình bị “trà xanh” bám lấy mà chẳng thèm cứu, còn chạy mất!
Mạnh Từ quyết định, củi hôm nay chỉ chia cho Thẩm Xác một phần ba, khỏi cần nấu cơm luôn!
Cậu vác một bó củi lên vai, định đi lên lầu.
“Ca ca đợi em, em cũng giúp!”
Nguyễn Thanh chạy đến định vác bó củi còn lại, nhưng đỏ cả mặt vẫn không nhấc nổi.
Cậu ta lại đổ lỗi cho áo mặc dày quá, định… cởi ra!
“Khoan đã!” Mạnh Từ hoảng hốt, “Đừng cởi, lạnh vậy cảm lạnh thì sao. Lại đây, giúp anh khiêng với cái này nè, nặng quá.”
“Vâng, ca ca!”
Nguyễn Thanh vui vẻ chạy lại, “Ca ca, đỡ hơn chưa?”
“Ừm…” Thật ra không khác gì, nhưng thấy Nguyễn Thanh cười hớn hở, Mạnh Từ cũng không nỡ nói thật.
Thẩm Xác vừa khiêng bó đầu tiên xong, quay lại thấy hai người vẫn còn loay hoay, không nói gì, lẳng lặng đi tiếp.
Ca ca, chúng ta đi nhanh đi.” Nguyễn Thanh ở phía sau gọi với lên.
“Ừ.” Mạnh Từ gật đầu, bước nhanh lên lầu.
Thẩm Xác đã khiêng một bó củi lên trước, Mạnh Từ cũng vội vàng tăng tốc, tuyệt đối không thể tụt lại phía sau.
Sau khi lên đến tầng hai, Nguyễn Thanh bắt đầu mách lẻo với Mạnh Từ.
“Ca ca, huynh nhìn cái người cao to kia đi, chẳng phải cũng chỉ khiêng thêm một bó củi thôi sao? Làm gì mà mặt mày đen thui như thế?”
“Nhìn mà sợ chết người!”
Mạnh Từ bèn giải thích thay cho Thẩm Xác: “Cậu ấy vốn không hay cười, không có ý gì đâu.”
Nguyễn Thanh chun mũi, tỏ vẻ ấm ức: “Vậy ca ca thấy đệ nhát gan, nên đứng về phía người ngoài để làm rạn nứt quan hệ của bọn mình sao?”
“Không có đâu.” Dù không quay đầu lại, Mạnh Từ cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt uất ức của Nguyễn Thanh, khiến cậu cảm thấy vừa mệt mỏi vừa bất lực.
Một số nam sinh rốt cuộc là vì sao lại thích kiểu “trà xanh” như vậy chứ? Cậu sắp bị loại “trà” này làm phát điên rồi.
Đặt bó củi ở hành lang tầng 17, Mạnh Từ định quay xuống khiêng thêm bó nữa.
Đến tầng 9, Nguyễn Thanh dừng bước.
“Ca ca, hôm nay đệ còn có việc, không giúp huynh nữa đâu.”
“Ngày mai đệ lại đến tìm huynh nhé!”
“Được!” Mạnh Từ đáp, trong lòng thầm cảm ơn trời đất — cuối cùng vị “tiểu tổ tông” này cũng chịu đi rồi.
Nguyễn Thanh dùng chìa khóa mở khóa xích cửa hành lang tầng chín, vào trong rồi vẫy tay chào tạm biệt Mạnh Từ, sau đó đóng cửa lại thật chặt.
Tổng cộng có ba bó củi, lần này Mạnh Từ xuống để lấy thêm ít mảnh gỗ vụn và một chiếc thuyền cao su.
Thẩm Xác đã tìm được một cái túi, đang nhét củi vào. Thấy cậu gần xong, Mạnh Từ định đi khiêng bó củi còn lại thì bị ngăn lại.
“Không phải cậu khiêng không nổi sao?” Thẩm Xác nói, đồng thời đưa cái túi chứa củi cho Mạnh Từ.
“Ai nói tôi không khiêng nổi?” Mạnh Từ không phục.
Trước trận mưa to thì đúng là cậu yếu, không có sức, nhưng bây giờ đã rèn luyện một thời gian, thể lực cũng khá hơn nhiều rồi.
Thẩm Xác giật lại bó gỗ trên tay cậu: “Đã khiêng được thì còn bắt người khác giúp làm gì?”
Nói xong, cậu vác bó củi lên vai, tay kia cầm thuyền cao su, rồi quay người bước lên lầu.
Mạnh Từ không cam lòng, xách túi củi và thuyền theo sau, miệng lẩm bẩm:
“Là Nguyễn Thanh tự đòi giúp, tôi có bảo cậu ta làm gì đâu.”
“Cái thân thể nhỏ xíu đó mà cũng đòi khiêng củi, cậu nghĩ cậu ta khiêng nổi người chứ đừng nói đến bó củi.”
“Nếu tôi không để cậu ta giúp, lỡ tiểu tử đó chết rét ở đây thì sao?”
Nghe những lời này, Thẩm Xác càng đi nhanh hơn, để mặc Mạnh Từ tụt lại phía sau.
Không phải chứ, hôm nay người này ăn thuốc nổ à? Vậy mà lại chạy nhanh như thế!
Lên tới lầu, Thẩm Xác bắt đầu chia củi. Lần này cậu ta chia rất rõ ràng, nghiêm khắc phân thành hai phần, hoàn toàn không có ý định chia phần nhiều hơn cho Mạnh Từ.
Sau khi chia xong, Thẩm Xác mang phần của mình vào nhà rồi rầm một tiếng đóng cửa lại, để lại Mạnh Từ đứng ngơ ngác ngoài hành lang, không hiểu nổi người này lại phát bệnh gì nữa.
Thở dài một hơi, Mạnh Từ gom phần củi của mình rồi đem về.
Sau đó cậu bắt đầu nấu cơm. Khi cho nước vào nồi để luộc mì, theo thói quen, Mạnh Từ đong hai phần nước. Nhưng ngay sau đó cậu bỗng khựng lại.
— Thẩm Xác đang giận dỗi với mình, mình còn nấu cơm cho cậu ta làm gì?
Hơn nữa, tay chân cậu ta có làm sao đâu, không cần mình phải hầu hạ nữa.
Nghĩ vậy, Mạnh Từ đổ phần nước thừa đi.
Cậu nấu cho mình một tô mì tôm tươi, ăn một hơi sạch sành sanh, tâm trạng rất sảng khoái.
Những ngày trước vì sợ Thẩm Xác phát hiện mình ăn ngon hơn cậu ta, Mạnh Từ toàn phải nhai mấy thứ rau dại cho qua bữa.
“Chít chít chít!”
Bỗng nhiên, Mạnh Từ nghe thấy một tiếng kêu là lạ, rất giống tiếng chuột, khiến cậu lập tức cảnh giác.
Chẳng lẽ trong nhà có chuột?
Mùa mưa thế này, ngay cả người còn ăn không đủ no, sao lại có thứ để nuôi chuột chứ!
Nghĩ vậy, Mạnh Từ cầm một quyển sách lên, định ra tay tiêu diệt con chuột.
Âm thanh phát ra từ phía ổ thỏ. Cậu vừa bước tới nhìn thì lập tức kinh ngạc đến ngây người.
“Gì vậy, nó sinh bao giờ thế?”
Sáng nay khi Mạnh Từ cho thỏ ăn, rõ ràng không thấy dấu hiệu sắp sinh!
May mà trước đó cậu đã chuẩn bị chu đáo — trong ổ có sẵn vụn gỗ và một tấm chăn bông cũ, có lẽ là chăn trẻ con nhà ai bị vứt đi, Mạnh Từ đã đem về giặt sạch rồi lót vào trong ổ.
Chương 60: Mạnh Từ, đây là Nguyễn Nguyễn làm
Mạnh Từ chưa từng nuôi thỏ nên cũng không biết thỏ mới sinh thì nên cho ăn gì, chỉ nhớ mang máng rằng thỏ không thể uống nước.
Vì vậy, cậu đem cà rốt, táo và rau xanh cho thỏ mẹ ăn thật nhiều.
Sợ thỏ đực làm hại thỏ mẹ hoặc thỏ con, Mạnh Từ lại tìm một cái lồng sắt khác để nhốt riêng nó vào.
Tổng cộng có sáu con thỏ con. Mạnh Từ sợ chúng bị dính mùi người sẽ khiến thỏ mẹ cắn chết con, nên không dám đụng vào, chỉ dám đứng xa nhìn.
Lũ thỏ con mới sinh trông chẳng khác gì mấy con chuột sơ sinh, đỏ hỏn và yếu ớt.
Mạnh Từ lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình, định ghi lại kỷ niệm một chút.
Chụp xong, lại chẳng biết chia sẻ với ai.
Trong đầu cậu hiện lên cái tên đầu tiên — Thẩm Xác.
Nhưng người kia dạo này chẳng biết vì lý do gì mà cứ hờn dỗi với cậu, nên ý định chia sẻ cũng đành gác lại.
“Chi…”
Tiếng còi báo động vang lên ngoài hành lang.
Dù trong tòa nhà này vốn chẳng còn ai, Mạnh Từ vẫn cẩn thận cầm lấy thanh trường đao rồi mở cửa phòng ra kiểm tra.
Vừa mở cửa sắt ra, cậu liền thấy Vân Tĩnh Sầm đang đứng ngoài, trên tay bưng một cái thau.
Thấy vậy, Mạnh Từ vội mở cả cửa kéo sắt rồi bước ra ngoài.
“Chào Vân lão sư.”
Dù bản thân chỉ là học sinh cấp ba, nhưng Mạnh Từ vẫn luôn gọi mấy người lớn trong nhóm bằng “lão sư” cho lễ phép.
Vân Tĩnh Sầm đưa thau trong tay cho cậu:
“Đây là sủi cảo Nguyễn Nguyễn làm hôm nay, bảo tôi đem ít lên cho cậu ăn.”
“Nhân chỉ là mấy loại rau xanh trộn lại thôi, cậu đừng chê nhé.”
Sau đó, như thể có chút đắc ý, bà cười nói:
“Mọi người đều bảo không cho Nguyễn Nguyễn vào bếp, thế mà nó cứ nằng nặc đòi làm.”
Đứa nhỏ này đúng là quá hiểu chuyện.”
“Còn bảo bọn ta đi ra ngoài vất vả kiếm đồ ăn.”
“Nó ở nhà không có gì làm nên mới giúp chúng ta làm vài việc nhỏ như chuẩn bị bữa ăn thôi.”
“Nhưng chuyện này cũng không phải việc nhỏ đâu, mấy người chúng ta chẳng ai biết nấu ăn cả.”
“Nguyễn Nguyễn thật sự đã giúp chúng ta một việc lớn!”
Mạnh Từ thấy vậy liền nhanh tay nhận lấy cái thau từ tay Vân Tĩnh Sầm, không muốn tiếp tục nghe nữa.
“Cảm ơn thầy Vân.”
“Thay tôi gửi lời cảm ơn Nguyễn Thanh nữa. Tôi vào đây trước, thầy đi thong thả.”
“Cái thau này lát nữa em sẽ đem trả.”
Khoan đã... Vị giáo viên này đến đưa đồ ăn hay là đến khoe khoang Nguyễn Thanh vậy?
Chẳng qua chỉ là nấu cơm thôi mà? Cậu ta cũng biết làm mà.
Có gì đáng khoe đâu?
“À đúng rồi, Mạnh Từ này.”
“Nguyễn Nguyễn dặn rằng, sủi cảo này chỉ được cho Thẩm Xác một cái thôi, không được cho thêm.”
“Nếu để Nguyễn Nguyễn biết cậu cho nhiều hơn, cậu ấy sẽ buồn đấy.”
Mạnh Từ gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng thì đầy nghi ngờ:
Chẳng lẽ Thẩm Xác từng đắc tội Nguyễn Thanh?
Vân Tĩnh Sầm thở dài:
“Mạnh Từ, tính tình Nguyễn Nguyễn rất hiền lành, nếu cậu ấy không thích ai thì chắc chắn là có lý do.”
“Em biết Thẩm Xác làm chuyện gì khiến Nguyễn Nguyễn không vui sao?”
“Về sau còn phải nương tựa nhau mà sống, nếu có khúc mắc thì nên giải quyết sớm.”
Hèn chi trước đó Vân Tĩnh Sầm còn gọi “Thẩm đồng học”, giờ chuyển sang gọi thẳng tên “Thẩm Xác”. Thì ra là vì Nguyễn Thanh.
Nhưng Mạnh Từ cũng không rõ hai người kia xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ sáng nay lúc ba người họ trò chuyện, Thẩm Xác lỡ nói gì không hay?
Mạnh Từ kể sơ lại chuyện hồi sáng cho Vân Tĩnh Sầm nghe.
“Thầy nghĩ có khi nào do Thẩm Xác luôn lạnh lùng, ít cười, nên khiến Nguyễn Thanh sợ không?”
Dù gì thì Nguyễn Thanh cũng giống như một con thỏ nhỏ, mới nhìn thấy Thẩm Xác đã bị dọa, nhưng sau nhìn quen rồi sẽ ổn thôi.
Vân Tĩnh Sầm nghe xong liền gật đầu:
“Rất có khả năng.”
“Mạnh Từ, tôi thấy em cười rất dễ thương.”
“Sau này có thể dạy Thẩm Xác cười một chút.”
“Cười lên là có thể kéo gần quan hệ giữa mọi người mà.”
Mạnh Từ gật đầu, nhưng trong lòng thì âm thầm phản bác.
Người ta không thích cười là do tính cách, làm sao mà dạy được?
Chi bằng rèn cho Nguyễn Thanh gan to hơn, hoặc cho cậu ấy nhìn mặt Thẩm Xác nhiều hơn, còn thực tế hơn là bắt người khác học cười.
Đóng cửa chống trộm lại, Mạnh Từ đến gõ cửa phòng Thẩm Xác.
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Xác đã thấy Vân Tĩnh Sầm từ mắt mèo nên không định ra ngoài.
Mạnh Từ đưa hộp sủi cảo cho cậu:
“Thầy Vân mang đến cho chúng ta, ăn không?”
Thẩm Xác từ chối:
“Không cần, cậu ăn đi.”
“Không được.”
“Nguyễn Thanh bảo là cậu nhất định phải ăn một cái.”
Nếu Thẩm Xác không ăn, lỡ để Nguyễn Thanh biết, càng thêm không ưa cậu ấy.
“Nguyễn Thanh nói gì thì là luật à?”
“Cậu nghe lời cậu ta vậy? Chẳng lẽ thích cậu ta?”
“Đúng vậy!” Mạnh Từ gật đầu.
“Nguyễn Thanh trông dễ thương như em trai ấy.”
“Người như thế, thích là bình thường thôi.”
Dù Nguyễn Thanh nói chuyện đôi khi hơi khó nghe, nhưng Mạnh Từ cũng chẳng thấy có vấn đề gì lớn.
Thẩm Xác cau mày:
“Chỉ xem như em trai?”
“Đúng vậy.”
Mạnh Từ gật đầu chắc nịch, chẳng lẽ lại xem thành anh trai?
Thẩm Xác cuối cùng cũng chịu nhường chỗ:
“Vào đi.”
Mạnh Từ bưng sủi cảo vào, Thẩm Xác lấy hai cái bát ra, Mạnh Từ không chần chừ gắp cho cậu một cái.
Thẩm Xác nhìn bát mình chỉ có đúng một cái sủi cảo, khó tin hỏi:
“Cậu thật chỉ cho tôi một cái?”
“Đúng vậy.”
“Nguyễn Thanh dặn vậy, tôi phải làm đúng.”
“Cho cậu thêm, nhỡ bị biết, Nguyễn Thanh sẽ giận.”
Thẩm Xác nghe mà buồn cười:
“Cậu thật sự nghe lời cậu ta dữ vậy?”
Mạnh Từ thấy cũng không có gì sai. Sủi cảo là của Nguyễn Thanh làm, cậu ấy có quyền quyết định ai ăn bao nhiêu.
“Nếu muốn ăn thêm, chúng ta tự làm là được mà.”
Nói rồi cậu cắn một miếng sủi cảo, tuy là nhân chay nhưng mùi vị không tồi.
Trong mạt thế mà có món ăn thế này đúng là hiếm. Có thể làm nhiều, để dành ăn dần.
“Được.”
Thẩm Xác đồng ý, ăn nốt cái sủi cảo rồi lấy thêm một gói mì ăn liền pha ăn tiếp.
Mạnh Từ vừa ăn vừa nghĩ đến câu hỏi kỳ lạ lúc nãy.
Cái gì mà "cậu thích Nguyễn Thanh"?
Chẳng lẽ Thẩm Xác tưởng cậu thích con trai, lại còn thích kiểu đó?
Mạnh Từ trợn trắng mắt.
Thật muốn mở đầu cậu ta ra xem bên trong chứa cái gì.
Nguyễn Thanh có thích nam cũng là ở "phía dưới" đi.
Mà cậu – Mạnh Từ – cũng chỉ muốn làm "phía dưới" thôi.
Tục ngữ nói, hai người "ở dưới" thì không thể bên nhau được.
Thẩm Xác thấy Mạnh Từ trợn mắt thì khó hiểu:
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Mạnh Từ lắc đầu, chẳng lẽ nói mình đang mắng cậu trong lòng?
…
“À đúng rồi, thỏ mẹ sáng nay đẻ sáu con thỏ con. Cậu qua xem không?”
Chờ Thẩm Xác rửa xong bát, Mạnh Từ mới rủ cậu đi xem thỏ.
Thẩm Xác nghĩ lát nữa cũng không có gì làm nên đồng ý.
Mạnh Từ còn đặc biệt đặt một lò sưởi nhỏ cạnh chuồng sắt để giữ ấm cho thỏ con.
Mấy con thỏ con ăn no đang ngủ ngon lành bên bụng mẹ.
“Nghe nói thỏ sinh rất nhanh. Chờ một thời gian nữa là có thịt thỏ ăn rồi.”
Mạnh Từ dự tính nuôi thêm, chừa lại vài con giống, không lâu sau là có cả bầy thỏ.
Thẩm Xác gật đầu, nhìn xong định rời đi thì Mạnh Từ gọi lại.
Trước kia Thẩm Xác từng dạy cậu đấm bao cát, nhưng về sau còn nhiều trận đánh thật, nên Mạnh Từ muốn tập đối kháng thực tế.
“Có thể đấu thử không?” Mạnh Từ hỏi.
Thẩm Xác không có ý kiến, đánh một trận cũng là rèn luyện.
“Nhưng nếu thật đánh, tôi sẽ không nương tay.”
“Không sao.”
Mạnh Từ gật đầu, không nương tay mới thật sự kiểm tra được năng lực.
Phanh! Bịch!
…
Một tiếng sau, Mạnh Từ chỉ còn biết nằm sõng soài trên sàn, đủ mọi tư thế ngã lăn.
May mà cậu đã lót sẵn đệm dày, nếu không chắc đã ngã đến gãy xương.
“Còn đánh nữa không?”
Dù đã đánh một tiếng, Thẩm Xác vẫn không mệt.
“Không nổi nữa...”
Mạnh Từ lắc đầu. Cậu mệt rã rời rồi.
Thẩm Xác đúng là nói không nương tay, thì tuyệt đối không nương tay thật.
Thẩm Xác rời đi, Mạnh Từ nằm thở một lúc, sau đó chui vào không gian, tắm nước ấm rồi thay đồ sạch sẽ.
Cuối cùng mang bát sủi cảo còn lại tới nhà Nguyễn Thanh.
“Cộc cộc cộc!”
Cửa tầng chín bị khóa nên cậu phải gõ mạnh.
“Ca!”
Nghe tiếng bước chân, Mạnh Từ nhận ra là Nguyễn Thanh.
Quả nhiên, không lâu sau, Nguyễn Thanh mang dép bông ra mở cửa, nở nụ cười ngọt ngào:
“Ca ca!”
Qua khe cửa, Mạnh Từ còn thấy hai nam giáo viên tầm 27–28 tuổi đứng gần đó, chắc là mấy người bảo vệ Nguyễn Thanh.
Nhìn thấy là Mạnh Từ rồi họ mới rời đi, nhưng không có tiếng đóng cửa – chắc vẫn đang canh gần đó.
Xem ra mấy người này bảo vệ Nguyễn Thanh kỹ thật.
“Ừ.”
Mạnh Từ đưa cái bát qua:
“Cảm ơn cậu vì phần sủi cảo.”
Nguyễn Thanh lắc đầu:
“Ca ca không cần cảm ơn.”
“Ca thấy ăn ngon không?”
Nhìn ánh mắt chờ mong của Nguyễn Thanh, Mạnh Từ gật đầu:
“Rất ngon.”
Rồi lấy một túi nilon ra đưa thêm:
“Đây là ít đồ ăn vặt tôi tìm được, xem có thích món nào không.”
Nguyễn Thanh vui vẻ nhận lấy, thấy có que cay và khoai lát thì mừng rỡ cảm ơn:
“Cảm ơn ca ca.”
“Chỉ cần là ca ca cho, cái gì em cũng thích!”
Thích liền tốt rồi.” Mạnh Từ cảm thấy bản thân hơi khó chấp nhận Nguyễn Thanh làm nũng kiểu này. Bởi vì như vậy, hắn chỉ càng muốn đem nhiều thứ hơn nữa cho cậu ta.
Không được. Chính mình tuyệt đối không thể bị dáng vẻ đáng yêu này làm lung lay.
“Ca ca, ta có tốt không?” Nguyễn Thanh đột nhiên hỏi.
“Hửm?” Mạnh Từ hơi ngẩn ra, không hiểu rõ ý cậu ta muốn hỏi gì, nhưng vẫn đáp: “Tốt.”
Nguyễn Thanh lại hỏi tiếp: “Có phải là tốt hơn cái người tên Thẩm Xác kia không?”
Thẩm Xác? Mạnh Từ không hiểu, sao tự nhiên lại nhắc tới Thẩm Xác?
Nguyễn Thanh hăng hái nói: “Ta biết nấu ăn, mà lại nấu rất ngon! Chẳng lẽ không thể tốt hơn cái tên to xác chỉ có mỗi sức trâu kia sao?”
Mạnh Từ vẫn không hiểu cậu ta đang định làm gì, liền xoa đầu Nguyễn Thanh.
“Hỏi những chuyện này làm gì? Hai người các ngươi đều rất tốt.”
“Hết giờ rồi, mau đi khóa cửa, đừng để hai thầy giáo kia phải sốt ruột chờ.”
“Vâng.” Nguyễn Thanh ngoan ngoãn nghe lời, tuy có hơi không cam lòng nhưng vẫn lùi lại.
Trong lúc khóa cửa, cậu ta lại quay đầu hỏi: “Ca ca, sau này em còn có thể đến tìm anh chứ?”
“Đương nhiên.” Mạnh Từ trả lời không chút do dự.
Sau khi lên lầu, Mạnh Từ lại chống xe đạp thêm một lúc mới chịu ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chậc chậc chậc.
Bây giờ Lý Hiểu Nhã bọn họ đã chết, Mạnh Từ đâm ra rảnh rỗi, không biết phải làm gì cho đỡ chán.
Nếu như Lưu Kiệt không theo Trương Minh Thiên rời đi thì tốt rồi. Hắn còn có thể đi gây sự với tên đó, tìm chút niềm vui trong cuộc sống.
Dù sao Lưu Kiệt chưa chết, mối thù này hắn vẫn chưa trả xong.
Xem ra cần phải tìm thời điểm thích hợp để giải quyết Lưu Kiệt.
Chỉ là, khu định cư người tị nạn kia chắc chắn có rất nhiều binh lính đóng quân, muốn báo thù ở đó e là rất khó.
Không có gì làm, Mạnh Từ liền lấy từ trong không gian ra một cái loa lớn, bắt đầu nghe nhạc và "quẩy" hết mình.
Mãi cho đến hơn 5 giờ chiều, trời đã bắt đầu sẩm tối, bên ngoài đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng động cơ máy móc.
Mạnh Từ lập tức bật dậy.
Mạnh Từ bước nhanh đến trước cửa sổ, cầm lấy kính viễn vọng. Qua đó, hắn có thể thấy rõ năm chiếc xuồng cao tốc dừng lại trước một khu nhà đổ nát phía xa. Từ một trong những chiếc xuồng, bốn người đàn ông lần lượt bước xuống.
Tổng cộng khoảng hai mươi tên, di chuyển có tổ chức. Sau khi tiến vào trong tòa nhà, bọn chúng bắt đầu tản ra lục soát khắp nơi.
Mạnh Từ chỉ có thể quan sát được một phần của khu vực lân cận, ở một căn phòng gần bên, một gã đàn ông cơ bắp có hình xăm hoa văn trên cánh tay đang thô lỗ lục tung đồ đạc.
Xem ra đám cướp này cuối cùng cũng mò tới.
Khi chúng lục soát đến tầng bảy, có vẻ như tại một căn phòng bị cưỡng chế mở cửa, bên trong có người.
Chẳng bao lâu, không rõ bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng Mạnh Từ nhìn thấy tấm rèm ban công bị kéo mạnh ra, một người đàn ông bị đẩy nửa người ra ngoài ban công.
Chúng dường như tranh cãi vài câu, sau đó gã đàn ông có hình xăm bóp cổ người kia, tát liên tiếp hai cái, rồi thẳng tay ném người xuống lầu.
Người kia không chút đề phòng, nhanh chóng rơi thẳng xuống dòng nước lũ bên dưới.
Mấy tên đàn ông trên ban công thấy cảnh tượng đó thì phá lên cười như điên.
Bọn chúng hiện tại chẳng kiêng nể gì, không có ai kiểm soát nên tha hồ làm càn, thẳng tay giết người không chớp mắt.
Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, bọn chúng đã lục soát xong toàn bộ khu vực, lấy được đủ thứ từ thức ăn, quần áo... thậm chí Mạnh Từ còn thấy vài hộp bao cao su cũng bị nhét vào túi của bọn chúng.
“Rầm...”
Năm chiếc xuồng cao tốc lần lượt rời khỏi khu vực.
Qua kính viễn vọng, Mạnh Từ thấy ở vài căn hộ gần đó, có một số bức rèm khẽ động — hiển nhiên vẫn còn nhiều người chưa rời khỏi, chưa đến điểm tập trung của người tị nạn.
Không biết sau lần cướp bóc này, bọn họ còn có thể trụ lại nơi đây bao lâu nữa.
Mạnh Từ lặng lẽ lấy từ trong không gian ra một hộp đạn, nạp đầy băng đạn cho khẩu súng trong tay, sẵn sàng cho mọi tình huống.
Chương 62: Mạnh Từ – Chúng ta đến hợp tác rồi
“Thẩm Xác! Thẩm Xác!”
Nhìn thấy bộ đàm nằm trên tủ đầu giường, Mạnh Từ liền cầm lấy gọi thử. Đã lâu hai người không liên lạc qua bộ đàm, hắn cảm thấy có chuyện nên bàn.
Phải một lúc lâu sau, bên kia mới kết nối.
Lúc này, Mạnh Từ đã nằm dài trên giường, tiện tay ném bộ đàm lên tai.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng nói từ bên kia truyền đến, xen lẫn tiếng thở dốc rõ ràng khiến tai Mạnh Từ cũng nóng lên.
Bộ đàm này... chất lượng thật sự quá tốt đi? Âm thanh truyền qua cứ như người đang thở ngay sát bên tai.
Mạnh Từ vội vàng ngồi bật dậy, xoa xoa tai rồi kéo bộ đàm ra xa một chút.
Không phải chứ? Người này đang làm gì đó... kỳ lạ lắm sao? Sao lại thở dốc như vậy?
Hắn đành ho nhẹ một tiếng, rồi nói thẳng:
“Là chuyện kia, ngươi có thấy đám cướp hôm nay lục soát tòa nhà đối diện không? Chúng vơ vét đủ thứ.”
“Ta nghĩ... nhiều lắm hai ngày nữa là đến lượt tòa bên mình thôi.”
“Hay là chúng ta lên kế hoạch trước, chuẩn bị đối phó?”
Bên kia đáp lại không chút do dự:
“Được! Tôi đồng ý.”
“Vậy tôi đi tắm cái đã, rồi qua gặp cậu.”
...Tắm? Mạnh Từ nghe xong liền cảm thấy hơi lệch sóng não, nhưng cuối cùng vẫn không tiện hỏi nhiều.
Cắt kết nối bộ đàm, hắn lăn một vòng trên giường rồi mới chịu ngồi dậy.
Bên ngoài trời đã tối hẳn. Hắn bước ra phòng, bật đèn bàn dùng máy phát điện, sau đó lấy ra hai gói đồ ăn vặt đặt lên bàn trà, vừa nhai vừa chờ Thẩm Xác đến.
“Keng keng keng ~”
Chưa đợi được Thẩm Xác, lại nghe thấy chuông cảnh báo vang lên từ bên ngoài.
Có lẽ là Vân Tĩnh Sầm và nhóm người bên kia cũng đã phát hiện ra sự việc, nên muốn đến bàn bạc cùng nhau tìm cách đối phó.
Mạnh Từ mở cửa chống trộm ra, quả nhiên là Vân Tĩnh Sầm.
Sau lưng cô là một thầy giáo đeo kính, tay cầm theo đèn pin.
“Mạnh đồng học, chúng ta nói nhanh gọn thôi.”
Vân Tĩnh Sầm mở lời trước, giọng điệu nghiêm túc nhưng không căng thẳng.
“Tôi tin cậu cũng đã thấy chuyện xảy ra ở tòa nhà đối diện. Nếu số phận đã để chúng ta cùng ở chung một khu, thì nên hợp tác, cùng nhau đối phó kẻ địch. Cậu thấy sao?”
Mạnh Từ gật đầu:
“Vân lão sư nói rất đúng.”
Thật ra, hắn vốn đã định sau khi bàn bạc với Thẩm Xác xong sẽ xuống tìm nhóm Vân Tĩnh Sầm để thương lượng chuyện hợp tác. Dù hắn và Thẩm Xác có mạnh đến mấy, thì về mặt nhân số vẫn luôn là điểm yếu.
Lúc này, Thẩm Xác đã thay quần áo xong, bước ra chào hỏi mọi người.
Sau đó, hai người khóa kỹ cửa chống trộm rồi cùng nhau xuống tầng mười.
Dù đã quyết định hợp tác, nhưng cũng không thể tùy tiện mời người lạ đến nơi ở chính của mình. Vì vậy, họ chọn một căn phòng trống ở tầng mười, dọn dẹp sơ qua làm nơi gặp mặt.
Trong phòng đã thắp hai cây nến, ánh lửa vàng nhạt lấp lóe trong bóng tối, đủ để mọi người nhìn rõ gương mặt nghiêm túc của nhau.
Nguyễn Thanh vừa thấy Mạnh Từ bước vào, lập tức vui mừng chạy lại kéo tay hắn:
“Ca ca, anh tới rồi!”
Cậu kéo hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa đôi rồi vội vàng lấy từ bàn trà một gói khoai tây lát đưa cho hắn:
“Ca ca, đây là đồ ăn vặt các thầy cô tìm được đó, anh mau ăn đi.”
Mạnh Từ nhận lấy khoai, gật đầu chào nam giáo viên ngồi đối diện trên ghế sofa đơn, sau đó mới ăn.
Dù gì đã quyết định hợp tác, thì mọi người nên làm quen với nhau trước đã.
Mạnh Từ và Thẩm Xác giới thiệu sơ qua về mình. Vân Tĩnh Sầm và Nguyễn Thanh thì đều quen biết với hai người nên không cần nói nhiều.
Sau đó đến lượt những người còn lại:
Vân Tĩnh Sầm, 26 tuổi, là giáo viên dạy ngữ văn.
Nguyễn Thanh, chưa đầy 17 tuổi, học sinh lớp 11 trước khi mưa to kéo đến.
Mao Tâm Du, nữ giáo viên sinh học, tóc xoăn màu hạt dẻ, đi một đôi ủng cao cổ cao 6cm.
Y Thư Duệ, nam giáo viên hóa học, 27 tuổi, là người đã cùng Vân Tĩnh Sầm lên tầng 17 lúc trước.
Đoạn Ngôn, nam giáo viên vật lý, mặt tròn tròn, có nét mũm mĩm như trẻ con.
Trình Dữ, dáng người cao to, ánh mắt sâu thẳm, là giáo viên thể dục.
Lý do hai người cuối được giới thiệu chung là vì…
Khi giới thiệu đến đây, Vân Tĩnh Sầm khẽ dừng một chút, rồi hỏi:
“Hai cậu chắc là không để ý chuyện này chứ?”
Mạnh Từ lắc đầu:
“Không đâu.”Chỉ là không ngờ, bản thân lại để ý tới chuyện sống đồng tính luyến ái của họ. Nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài, không ai nói gì, chắc chắn chẳng ai biết họ là một đôi.
Nguyễn Thanh dựa đầu lên vai Mạnh Từ, trên mặt hiện lên lúm đồng tiền dễ thương.
“Tớ đã nói rồi, ca ca chắc chắn không để ý chuyện này đâu.”
Mạnh Từ bị cậu dựa vào vai nên hơi mất thói quen, thân mình hơi ngả về phía sau một chút.
Kết quả liền bị Nguyễn Thanh nhìn chằm chằm, Mạnh Từ đành phải rút thân về vị trí cũ.
Bỗng nhiên, Đoạn Ngôn đang ngồi ở ghế đơn bên kia mở miệng:
“Ngồi ngoan.”
Nguyễn Thanh miễn cưỡng ngồi thẳng người, rồi đẩy gói đồ ăn vặt trên bàn trà về phía Đoạn Ngôn như muốn xin được tha.
Đoạn Ngôn mới nhìn Nguyễn Thanh một cái rồi quay đi, ăn một que cay trên tay.
Vân Tĩnh Sầm và Mao Tâm Du ngồi trên ghế sofa ba chỗ, Y Thư Duệ dựa vào ghế đơn gần đó.
Còn Thẩm Xác hiện tại không có vị trí nào để ngồi.
Vân Tĩnh Sầm nói:
“Nguyễn Thanh, lại đây ngồi với chúng ta.”
Nguyễn Thanh không chịu, quay mông về phía Mạnh Từ trước mặt, không chịu sang chỗ khác.
Đoạn Ngôn nhai que cay một cái, nhìn như muốn nói gì đó, khiến Nguyễn Thanh vội vàng đứng lên.
“Được rồi, được rồi, tớ đổi chỗ cho người khác.”
Cậu liếc sang Thẩm Xác, mặt có vẻ không vui, rồi ngồi xuống bên cạnh Vân Tĩnh Sầm, vẫn dựa sát về phía Mạnh Từ.
Thẩm Xác nhanh chóng thay chỗ cho Mạnh Từ ngồi, rồi tự ngồi vào vị trí vừa rồi của Nguyễn Thanh, ngăn cách hai người.
Động tác này khiến Nguyễn Thanh không hài lòng, chỉ còn cách gắt gỏng cắn vài miếng khoai tây.
Mọi người đã tập trung, bắt đầu bàn luận kế hoạch chống lại bọn cường đạo.
Vân Tĩnh Sầm mở lời:
“Hai cậu dự định thế nào?”
Mạnh Từ và Thẩm Xác chưa bàn bạc kỹ, nên nói thật:
“Chúng tôi chưa nghĩ rõ, trước hết nghe các thầy cô đã.”
Vân Tĩnh Sầm gật đầu rồi trình bày kế hoạch:
“Phía trước có vài tấm lưới sắt, Đoạn Ngôn sẽ cố gắng nối điện để cản bọn cường đạo.”
“Y Thư Duệ chuẩn bị các loại ớt cay, làm thành dung dịch xịt mắt, chỉ cần dính vào là họ không thể mở mắt được.”
“Trình Dữ không lo, cậu ấy thể lực rất tốt, còn là đai đen Taekwondo, hai tháng nay vẫn tập luyện cho chúng ta.”
“Chúng ta chỉ lo là nếu họ đông quá, sẽ đánh bại từng người.”
Vân Tĩnh Sầm bọn họ ở tầng 9, còn Mạnh Từ với Thẩm Xác ở tầng 17, cách nhau khá xa.
Lo ngại nếu cường đạo ập đến, không có tiếp viện kịp thời thì sẽ rất nguy hiểm.
Chương 63: Kỳ quái, có nạn dân đã trở lại
“Vậy chúng ta nên suy nghĩ kỹ, tốt nhất mọi người dọn đến cùng một tầng.”
“Hoặc là lên tầng 17, hoặc các cậu xuống tầng 9.”
Mạnh Từ và Thẩm Xác chắc chắn không thể xuống tầng 9, vì ở đó xây tường, không đánh lại được mà còn có thể bị chặn lại.
Hơn nữa, hai người cũng thấy lời Vân Tĩnh Sầm rất hợp lý.
Dọn lên tầng 17, chỉ cần mở mái nhà rồi khóa cửa lại, nơi đó an toàn hơn nhiều so với các tầng khác.
“Vậy phiền các thầy cô dọn lên tầng 17.”
Vân Tĩnh Sầm gật đầu:
“Nếu dọn thì nên làm sớm, tối nay xong là tốt nhất.”
“Ngày mai sáng có thể chuẩn bị thêm một số phòng thủ chống cường đạo.”
Mọi người đều đồng ý.
Sau một hồi bàn bạc công việc cho ngày mai, Mạnh Từ và Thẩm Xác tách ra.
Ban đầu họ muốn giúp đỡ Vân Tĩnh Sầm bọn họ, nhưng bị từ chối, lý do là hai người còn trẻ, nên nghỉ ngơi sớm.
Nghe xong, Mạnh Từ trong lòng chỉ muốn phì cười.
Mấy thầy cô này cũng đâu già hơn hắn nhiều, nói chuyện cứ như lão làng vậy.
Nhưng làm thầy cô thì cần nói vậy, chẳng thể khác.
Người ta không cho hỗ trợ, thì họ cũng không cố chấp nữa.
Rốt cuộc là mạt thế, ai cũng phải giữ bí mật chuyện đồ vật trong tay.
Nếu lộ ra, có người nhìn thấy đồ tốt rồi sinh lòng xấu thì phiền phức.
Vì vậy, Mạnh Từ và Thẩm Xác cáo từ ra về.
“Nguyễn Thanh, đem thú bông đi đi, lát nữa sẽ dọn giường cho con, ngủ sớm nhé.” Mao Tâm Du nói với giọng lạnh lùng.
Nguyễn Thanh cự tuyệt:
“Không được, tớ phải giúp các thầy cô chuẩn bị.”
Vân Tĩnh Sầm nói:
“Giúp gì nữa, con là hoa của đất nước, bây giờ cần nghỉ ngơi cho tốt.”
“Không nghỉ thì sau này sức khỏe sẽ không tốt.”
Câu nói tiếp theo Mạnh Từ và Thẩm Xác không nghe rõ vì đã đi xa.
Tuy nhiên, Mạnh Từ cảm thấy chắc chắn Vân Tĩnh Sầm và mọi người sẽ không để Nguyễn Thanh giúp đỡ gì đâu.
Nhìn mấy thầy cô đối xử với Nguyễn Thanh tốt như vậy, Mạnh Từ không khỏi nghi ngờ, chẳng phải mấy người trong mạt thế này quá nhàm chán nên mới xem Nguyễn Thanh như một con cưng được nuông chiều sao?
Ai về nhà nấy, không quản chuyện người khác, Mạnh Từ đi ngủ trước. Theo thói quen, hắn lấy kính viễn vọng ra ngó ngó quanh vùng.
Lát sau, hắn phát hiện có vài chiếc thuyền cao su từ xa chạy tới, trên thuyền kéo theo khá nhiều đồ đạc.
Mạnh Từ lập tức bật chuông cảnh báo trong đầu.
Không phải bọn cường đạo lại tới quấy phá hay tấn công sao?
Hắn vội lấy bộ đàm trên tay lên, phòng khi tình huống không ổn có thể báo trước cho mọi người chú ý.
Quan sát thêm một lúc, Mạnh Từ mới nhận ra mình đã nghĩ nhiều quá.
Những người này chỉ là dân thường thôi, họ ngồi trên thuyền cao su có in dòng chữ “Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc – Quân Khu M tỉnh” do quân khu chế tạo.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mạnh Từ nhớ ra, trước đó có nghe nói phía trước có quân nhân M tỉnh phân phát đồ ăn.
Những người này có phải là dân chạy nạn từ điểm an trí chạy về đây không?
Tại sao họ không ở lại điểm an trí mà lại chạy về? Chẳng lẽ họ sợ cuộc sống ở đó quá khổ?
Hay do điểm an trí bị quản lý quá quân sự hóa khiến họ không chịu nổi?
Tình hình ngày càng khó mà phân biệt thật.
May mà chắc chắn họ không phải cường đạo, Mạnh Từ thở phào nhẹ nhõm.
Vì ngày mai còn chuyện quan trọng phải làm, Mạnh Từ cố gắng ép bản thân đi ngủ.
Nhưng trong đầu vẫn có quá nhiều suy nghĩ, nên giấc ngủ chẳng được ngon lành cho lắm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời ngoài cửa vẫn còn mờ mờ sương.
Mạnh Từ thức dậy, cầm trên tay ly cà phê mua từ bên Mĩ.
Chẳng biết sao, cảm giác cực kỳ bi thảm.
Dù chỉ là nâng cao tinh thần thôi nhưng cũng thật sự có tác dụng. Uống xong một ly cà phê, Mạnh Từ bắt đầu luyện tập thân thể, tập liên tục đến tận 8 giờ sáng.
Sau đó, Mạnh Từ vào không gian rửa sạch nước tắm ấm, rồi ra ngoài cửa gọi hai con thỏ. Đến lúc này mới bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.
Một nồi cháo rau xanh, hai cái bánh rán hành, ăn xong xong, Mạnh Từ mới ra khỏi cửa.
Vì đồ đạc ở hai bên cửa phòng chống trộm đã bị Mạnh Từ cùng mọi người tháo bỏ, nên Vân Tĩnh và Sầm bọn họ được bố trí ở hai gian nhà phía nam.
Khóa cửa bị Trình Dữ phá ra, thay vào đó là khóa tâm ở tầng 9, đi thông qua cửa thang tầng 17 và cửa chính lớn, rồi lại treo thêm hai cái khóa.
Vân Tĩnh và Sầm không biết vì sao phải ở vội như vậy, còn Mạnh Từ thì không nhìn thấy họ.
Thực ra, Mạnh Từ đã nhìn thấy Đoạn Ngôn và Trình Dữ đang cầm lưới sắt ở cửa thang tầng 17, đang chuẩn bị dụng cụ.
“Đảo ca, giúp ta lấy cái kìm một chút.”
“Hảo.”
Đoạn Ngôn vốn mặt lạnh, luôn nghiêm khắc với học sinh vì sợ bọn họ không nghe lời. Nhưng lúc này chỉ có Đoạn Ngôn và Trình Dữ, nên giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, trông cũng giống như học sinh trung học.
Chẳng trách anh ta luôn tỏ ra lão luyện như vậy.
Khi Trình Dữ lấy được cái kìm, nhìn thấy Mạnh Từ liền gật đầu chào.
Mạnh Từ hỏi: “Trình lão sư, Đoạn lão sư, có cần ta giúp gì không?”
Nghe giọng Mạnh Từ, Đoạn Ngôn mặt hơi đỏ lên.
“Không cần, chúng ta tự làm được.”
“Được rồi, hai vị lão sư nếu cần hỗ trợ thì cứ gọi ta nhé.” Mạnh Từ nói rồi rời đi.
Mọi người bắt đầu chuẩn bị dụng cụ. Mạnh Từ nhìn quanh nhà, nghĩ có thể lấy gạch và xi măng ra ngoài để gây khó dễ cho kẻ cướp.
Thật ra không được, gạch cũng là gạch vụn, xi măng có thể rắc ra làm bụi bay mù, khiến kẻ xấu khó nhìn, dễ bị trượt ngã.
Trong không gian còn có vài cây cung, Mạnh Từ lấy ra hai cây.
Ba cây cung, 50 mũi tên, còn có hai thanh trường đao.
Thẩm Xác cũng đi tới, trong tay cầm một thiết bị cảnh báo để lắp ở cửa thang tầng 17.
Khi có tình huống, cảnh báo sẽ phát ra âm thanh to nhất, bất kỳ ai tới đều có thể nghe thấy.
Còn có bộ đàm giao cho Trình Dữ, kênh liên lạc được bật sẵn, để liên lạc kịp thời khi có sự cố.
Để chúc mừng hợp tác thành công, Vân Tĩnh và Sầm đang nấu lẩu mời Mạnh Từ và Thẩm Xác tới nhà ăn.
Hai người không từ chối, một người từ trong nhà mang ra ít đồ ăn.
Lẩu cay nóng, thơm nức mũi.
Mạnh Từ còn cầm một chai rượu vang đỏ, nhưng vì phải đề phòng cường đạo, mọi người chỉ nhấp một chút.
Nguyễn Thanh ôm một bình Coca lớn đi tới.
“Tôi còn dư hai bình Coca này!” Nguyễn Thanh chia cho mọi người, ôm phần còn lại chưa đến một phần ba, thở dài.
Nguyễn Thanh thích uống Coca nhất, sợ dùng hết một lần thì hết luôn, nên thường chỉ uống từng ngụm nhỏ rồi đóng nắp lại để giữ gas.
Thấy Nguyễn Thanh biểu cảm như vậy, Mạnh Từ nói: “Ta đâu có nói là cấm uống Coca.”
“Ngươi muốn uống thì lấy đi.”
“Thật chứ?” Nguyễn Thanh liền vui hẳn.
“Ừ.” Mạnh Từ gật đầu.
Nguyễn Thanh bám lấy tay Mạnh Từ, làm nũng: “Ta biết ca ca tốt nhất mà.”
Chương 64: Tiểu Từ, ta chỉ thích ngươi
Bỗng tiếng cảnh báo vang lên bên ngoài, Mạnh Từ cùng Vân Tĩnh, Sầm đều đồng loạt cầm đồ vật ra.
Không phải là cường đạo, mà là có trộm chạy tới.
Hàng rào bên ngoài bị phá, Mạnh Từ nghe thấy giọng quen quen.
“Thảo, ai mà phá hàng rào điện thế!”
“Chết tiệt, điện bị cúp rồi!”
“Đợi đến khi ta bắt được Mạnh Từ, sẽ xử lý các người!”
Nghe những lời này, Mạnh Từ lườm một cái.
Đúng là làm ồn thật.
Mạnh Từ quay sang nói với Vân Tĩnh và mọi người: “Tên đó có thù với ta.”
Vân Tĩnh gật đầu, bình tĩnh thả bóng chày xuống rồi hỏi: “Có cần giúp không?”
“Không cần!”
Nếu không cần, Vân Tĩnh bọn họ cũng không ở lại lâu, liền rời đi.
Nhưng Nguyễn Thanh chậm chạp, không muốn rời: “Ca ca, có cần ta giúp không?”
Mạnh Từ lắc đầu: “Không cần, ngươi về đi.”
Nguyễn Thanh nhỏ con, nếu ở lại không giúp được gì mà còn phải lo cho Mạnh Từ.
Ngắm nhìn trường đao trong tay Mạnh Từ, cậu nói: “Ngươi thấy không, ta có thứ này, không ai dám bắt nạt ta.”
“Ca ca, để ta ở đây giữ thể diện cho ngươi.”
Nói xong, Nguyễn Thanh hai tay chống hông, làm bộ hung dữ nhưng thật ra vẫn rất dễ thương, không thể dọa ai.
“Cảm ơn ý tốt của ngươi!”
“Nhưng nơi này có ta và Thẩm Xác là đủ rồi, huống chi đao thương không có mắt đâu!”
“Lỡ có chuyện gì, để lão sư trách ta thì sao?”
“Được rồi!”
Nguyễn Thanh thấy Mạnh Từ không cần mình giúp, đành bất đắc dĩ rời đi.
Trong lòng vẫn nghĩ không hiểu sao ca ca chỉ để Thẩm Xác giúp, rõ ràng cả hai đều là nam.
Thẩm Xác mở cửa thang tầng 17, nhìn thấy Lưu Kiệt đang lo lắng nghiên cứu cách phá hàng rào điện.
Nghe tiếng cửa mở, Lưu Kiệt ngẩng lên, thấy Mạnh Từ.
“Mạnh Từ, Tiểu Từ, mau mang cái này đi.”
Mạnh Từ trợn tròn mắt: “Mang cái gì?”
“Lưu Kiệt, ngươi không tỉnh táo hay có vấn đề đầu óc vậy?”
“Ta đã nói rồi, đừng để ta nhìn thấy ngươi, gặp là ta đánh ngươi.”
Lưu Kiệt chẳng biết xấu hổ: “Tiểu Từ, ta biết ngươi thích ta.”
“Trước kia ta mê hoặc bởi nàng hoa ngôn xảo ngữ, giờ tỉnh lại rồi biết thích nhất là ngươi.”
“Tiểu Từ, cho ta cơ hội nhé?”
……
Lời chưa dứt thì một mũi tên từ phía tai Lưu Kiệt bay qua, rơi xuống đất.
Mũi tên lạnh lùng, lướt qua tai Lưu Kiệt, khiến hắn sợ đến ngồi bệt xuống đất.
“Tiểu Từ, ngươi……”
Mạnh Từ buông cung, mặt lạnh nói: “Lăn đi!”
“Đừng làm chướng mắt nơi này.”
Ngày hôm trước, họ đã chuẩn bị sắp xếp lại cửa này, đặt hai cái bàn với nhiều vũ khí trên đó.
Lưu Kiệt nuốt nước bọt, nghĩ đến chuyện trước đây, không dễ dàng bỏ đi, bèn tỏ tình.
“Tiểu Từ, ta biết ngươi còn thích ta!”
“Ngươi không đành lòng để ta cô đơn không nhà.”
Nói xong, Lưu Kiệt bỏ hết đồ, đi lên cầu thang.
Nhìn hàng rào điện, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
“Tiểu Từ, mau mang cái này đi, làm ta lên nhà.”
Mạnh Từ và hắn phải ở cùng nhau, rách rưới thế này còn muốn đi đâu!
Thẩm Xác đứng bên muốn nói gì nhưng nghĩ Mạnh Từ không dễ bị xúc động nên thôi.
Mạnh Từ nói: “Từ từ, ta chưa nói hết.”
Lưu Kiệt nhíu mày: “Còn gì hay?”
“Đưa ta vào nhà đã, làm một bữa cơm, mấy ngày nay ta đói chết rồi!”
Mạnh Từ trợn mắt: Tính cách này vẫn chưa sửa được.
“Vào rồi nói, ta nghe xong mới cho vào.”
Nói về khu dân chạy nạn, Lưu Kiệt liền kể:
“Đó là nơi bắt dân đi làm lao động miễn phí.”
“Chúng ta ở đó suốt ngày chỉ được đổi thức ăn bằng việc làm mưa làm gió, đào kênh, xây nhà.”
“Phòng ở chỉ là mấy mét vuông, chỉ đủ đặt cái giường đơn, không có nhà vệ sinh, muốn rửa mặt phải đi xa.”
“Có người gây rối thì bị đuổi.”
“Tất nhiên nếu muốn bỏ đi, lính sẽ cho thuyền cao su và đồ đạc cá nhân.”
“Nhiều người chịu không nổi phải bỏ đi.”
“Nhưng mưa to, cường đạo hoành hành, nhiều người đi rồi cũng phải chạy về.”
“Mỗi đoạn đường đều có lính canh, ai lười sẽ bị trừ phần ăn.”
Lưu Kiệt kể mà mặt mày đen lại, thường làm việc một lát là nghỉ, nên lúc ăn không đủ no.
Có người nổi loạn nhưng bị bắn chết nên không dám nữa, chỉ biết cầu trời mưa nhanh qua.
Mạnh Từ nghe vậy hiểu ra, còn vài ngày nữa là mạt thế kết thúc, rồi tới bão tuyết.
Hiện tại phải tận dụng thời gian sửa phòng ở cho tốt, nếu không bão tuyết đến, không chỗ tránh rét, chết người sẽ nhiều.