Vừa lên đến tầng 17, hai người liền thấy Trương Minh Thiên đứng chờ ở lối thang bộ.

“Hai vị đại ca khỏe.” – Trương Minh Thiên chào hỏi.

“Có chuyện gì sao?” – Mạnh Từ hỏi lại.

“Cũng không có gì to tát, chỉ là nghe nói tối qua có người gây chuyện với hai vị, nên tôi đến hỏi xem có cần giúp một tay không?”

“Không cần, chúng tôi tự xử lý được.” – Mạnh Từ từ chối thẳng.

“À đúng rồi, mấy người các anh đã đưa đồ ăn cho hai người kia chưa?”

Trương Minh Thiên lắc đầu:

“Chưa. Với lại… gã đàn ông đó, sáng nay đã chết rồi.”

“Nghe nói là sốt cao mãi không hạ, lại không có thuốc chữa trị gì nên không qua khỏi.”

Mạnh Từ gật đầu – gã đó bị đánh nặng như vậy, còn cố cầm cự được hai ngày, cũng coi như dai dẳng.

Thấy hai người vừa trở về từ dưới kia, Trương Minh Thiên lại hỏi:

“Đại ca, chẳng lẽ các anh cũng hết đồ ăn rồi?”

“Bọn tôi đúng lúc định ra ngoài tìm thêm. Tìm được rồi sẽ lấy dư một chút chia cho các anh.”

Mạnh Từ cũng không khách sáo:

“Vậy thì cảm ơn trước.”

Tiễn Trương Minh Thiên đi, hai người trở về phòng.

Mạnh Từ vẫn muốn xem thử Trương Minh Thiên có thật lòng tử tế hay không, nên thả một con ong mật bám theo hắn. Đúng lúc có một căn phòng mở cửa sổ, cậu liền điều khiển ong mật bay vào.

Một cô gái mặc áo hoodie đang chuẩn bị ra ngoài thì ong mật đã nhẹ nhàng đáp xuống mũ của cô.

“Sau khi bọn anh rời khỏi, mấy người cứ ở yên trong phòng, bất kể ai gõ cửa cũng không được mở.” – Trương Minh Thiên dặn dò.

Tổng cộng bên phía Trương Minh Thiên có mười hai người. Trừ mẹ anh hơn 60 tuổi và vợ anh ra, còn lại là ba gia đình nhỏ.

Một gia đình gồm một cặp vợ chồng ngoài 30 và một bé trai 10 tuổi. Gia đình thứ hai là một cặp vợ chồng mới cưới. Gia đình cuối cùng là một cặp vợ chồng trẻ dẫn theo cha già hơn 50 và một bé trai 6 tuổi.

Lần này ra ngoài, chỉ có bốn người đàn ông trẻ. Trong nhà chỉ còn lại hai ông bà già, phụ nữ và trẻ nhỏ – ai nấy đều không yên tâm.

“Cứ yên tâm, bọn em sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng.” – Có người bảo đảm.

Nghe vậy, Trương Minh Thiên cũng an tâm hơn. Vừa thu dọn đồ, anh vừa nói:

“Lần này trở về, có thể chia thêm chút đồ cho nhóm 1705. Lần trước không tìm được gì tốt, chỉ cho được vài gói mì, trong lòng vẫn thấy áy náy.”

Một gã đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi bực bội phản đối:

“Dựa vào đâu mà phải chia? Tụi mình liều mạng ra ngoài kiếm đồ, còn phải nhường người khác?!”

“Có bản lĩnh thì tự đi kiếm đi, tìm người khác rồi còn phải chia chác nữa!”

Trương Minh Thiên đẩy chiếc xuồng cao su ra trước mặt anh ta, lạnh giọng nói:

“Chỉ nhờ vào cái thuyền này – mà cái đó là do người ta cho đấy!”

Gã kia không phục:

“Cho thì sao, giờ nằm trong tay bọn mình rồi, cũng là bọn mình quyết định! Với lại lần trước cho mì là đủ rồi!”

“Gì Hiện!” – Trương Minh Thiên gọi tên gã kia.

“Làm người phải biết ơn! Nếu không có cái xuồng này, mày sớm chết đói rồi.”

“Ngay cả khi có thuyền, không có bản lĩnh thì cũng bị lũ cuốn đi từ lâu!”

“Bốp!” – Một giọng nữ vang lên, kèm theo tiếng tát.

Sau đó là tiếng đóng cửa.

Mạnh Từ tuy không thấy được biểu cảm, nhưng nghe âm thanh cũng đoán được – chia sẻ cho người khác tất nhiên sẽ có kẻ bất mãn. Nhưng nếu họ đã cho, thì mình nhận. Còn nếu không cho, cậu cũng sẽ không xin.

Tìm được cơ hội, Mạnh Từ điều khiển ong mật bay trở về.

Hiện tại bên ngoài đã bắt đầu đóng băng, không còn lo lắng chuyện có ai lội nước lên tòa nhà nữa.

Thời tiết ngày càng lạnh, nếu không sớm đi lấy than đá về, e rằng tới lúc đó sẽ bị chết cóng mất.

Vì vậy sau khi ăn xong, Mạnh Từ và Thẩm Xác bàn nhau việc đi lấy than đá.

Cả hai đồng thuận, nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ.

Khi xuống lầu, lại gặp vài cư dân đang đứng chờ.

“Tiểu huynh đệ, có thể cho tôi đi theo không? Tôi chỉ cần chút đồ ăn thôi, không tham nhiều.”

“Tôi cũng vậy, các cậu bảo làm gì tôi đều làm.” – Vài người gầy rộc, rõ ràng đã nhịn đói lâu lắm rồi.

Dù Mạnh Từ có lòng tốt, nhưng với tình trạng này, đi theo cũng chẳng giúp được gì. Vậy nên hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.

Những người kia thấy trường đao vẫn đặt ngay cửa sổ, cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Chương 45: Cẩn thận, chỉ sợ người đến không có ý tốt

“Bên kia!” – Thẩm Xác chỉ hướng.

Mạnh Từ lập tức điều chỉnh hướng đi.

Lúc trước Thẩm Xác nói, nhà bán than đá là một căn nhà ba tầng lợp gạch men màu vàng. Khu vực đó là một kiểu "thôn trong phố", các kiến trúc cao thấp lộn xộn, khá chật chội.

Có nhiều căn nhà tương tự, nên hai người vừa đi vừa dò xét kỹ, sợ bỏ lỡ.

May mà mắt Thẩm Xác tinh, nhanh chóng tìm ra đúng căn nhà: một tòa ba tầng dán gạch vàng, tầng ba treo biển hiệu cũ nát, có thể thấy rõ dòng chữ “than đá”.

Không sai được.

Hai người thở phào nhẹ nhõm – nơi này có địa thế cao, lại là nhà tự xây nên trần nhà cao hơn bình thường. Hồng thủy chỉ ngập đến tầng hai, không vào được tầng ba.

Dọc đường đi cũng không thấy nhiều nhà có lắp điều hòa ngoài trời, chứng tỏ vào mùa đông, phần lớn đều phải dùng than sưởi ấm. Không rõ chủ tiệm này có nhập hàng hay không.

Tầng hai có ban công. Thẩm Xác buộc dây xuồng vào cột trang trí trên ban công rồi kéo thuyền lên – tránh để người khác trộm mất.

Sau khi xử lý xong, cả hai mới bước vào nhà.

Tầng một và tầng hai đều ngập nước nên hai người đi thẳng lên tầng ba, thử vận may xem có tìm được than không.

Không ngoài dự đoán – tầng ba quả nhiên chất đầy than đá, đều được đóng bao sẵn.

Hai người bàn nhau lấy trước mười bao mang về.Thỉnh thoảng quay lại lấy tiếp, chứ lấy quá nhiều một lúc, thuyền cao tốc sẽ mất cân bằng, dễ bị lật.

Thẩm Xác đi trước, vác hai bao than xuống thuyền. Đến lượt Mạnh Từ chuẩn bị khiêng hàng thì chợt nghe thấy tiếng động vật kêu.

“Thầm thì! Thầm thì!”

Mạnh Từ tò mò không biết là con gì, bèn đảo mắt tìm kiếm xung quanh.

Cuối cùng, cậu nhìn thấy ở tầng ba của một ngôi nhà có hai con thỏ bị nhốt trong lồng sắt. Bên cạnh còn đặt một củ cà rốt đã bị gặm một nửa.

Trong phòng không có người, nhưng thức ăn của thỏ thì khá đầy đủ.

Mạnh Từ đoán chắc chủ nhà có việc ra ngoài, nên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho thỏ từ trước.

Cậu liền ôm cả lồng thỏ mang ra ngoài.

“Thẩm Xác, mau tới xem này, có hai con thỏ nè!” Mạnh Từ gọi lớn, mặt đầy hưng phấn. “Chúng ta có thể ăn thịt thỏ rồi!”

Thẩm Xác bước lại, vừa nhìn đã thấy một con thỏ trong lồng có bụng khá to.

“Có khi nào nó đang mang thai không?” anh hỏi.

Mạnh Từ mở lồng, bắt con thỏ đó lên kiểm tra thử. Quả nhiên là thỏ cái, bụng lớn hơn rõ rệt so với con đực bên cạnh.

“Woa, vậy thì chúng ta nuôi nó đi, sau này sẽ có thịt ăn đều đều luôn!”

“Ừm.”

Không biết vì câu nói đó của Mạnh Từ hay vì điều gì khác, khóe môi Thẩm Xác khẽ cong lên.

Mạnh Từ không nghĩ nhiều, chỉ tưởng Thẩm Xác vui vì có thêm nguồn thịt.

Vì sức lực có hạn, mỗi lần Mạnh Từ chỉ khiêng được một bao than. Nhưng đến chuyến cuối cùng, Thẩm Xác vác luôn hai bao, để Mạnh Từ mang lồng thỏ.

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Mạnh Từ điều khiển thuyền cao tốc quay về. Thẩm Xác thì giữ chặt lồng thỏ.

Ai ngờ, giữa đường lại gặp chuyện.

“Muốn đi qua phía trước thì để lại hết đồ trên thuyền!”

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ loa phía sau. Nhưng Mạnh Từ và Thẩm Xác không thèm để tâm, tiếp tục lái thuyền tiến về trước.

Thẩm Xác quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện phía sau có ba chiếc thuyền cao tốc đang bám sát theo sau.

“Chỉ e là đám này không có ý tốt.”

Mạnh Từ tập trung điều khiển thuyền, không quay đầu lại: “Không sao, cùng lắm thì đánh tới cùng!”

Trong sách có viết, nửa tháng sau khi cơn mưa lớn bắt đầu, sẽ có rất nhiều kẻ lợi dụng thời cơ để đi cướp bóc. Trong số đó không thiếu đám người dựa vào thuyền cao tốc để tụ tập thành băng nhóm cướp bóc khắp nơi.

Thuyền của họ chở than đá, nên Mạnh Từ không dám lái quá nhanh, rất nhanh đã bị đuổi kịp.

Một người trên chiếc thuyền đối phương còn cố tình lái sát lại, dùng vòi rồng hất nước lên, khiến cả Mạnh Từ và Thẩm Xác bị ướt sũng.

Hừ, thiên đường không đi lại muốn tìm đường xuống địa ngục.

Vậy thì đừng trách ta không khách sáo!

Tay Mạnh Từ siết chặt chuôi trường đao.

“Tao đã bảo dừng lại mà không nghe, là không coi lời tao ra gì hả?”

Kẻ cầm đầu ngồi dưới mái che ở đầu thuyền, dáng vẻ ngạo mạn, tay còn cầm điếu xì gà.

“Có chuyện gì không?” Thẩm Xác hỏi lại, giọng bình thản.

“Không có chuyện gì thì không thể bảo tụi bây dừng lại chắc?”

“Không có việc gì thì biến nhanh, đừng cản đường!” Mạnh Từ lớn tiếng đáp.

Một chiếc thuyền có bốn người, ba chiếc là mười hai người cả thảy.

Dù có nói chuyện tử tế hay chửi rủa thì bọn chúng chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua.

Đã vậy thì giải quyết dứt điểm sớm còn hơn, tranh thủ trời còn chưa tối mà quay về.

“Được thôi, đã không biết điều thì đừng trách tao ác!” gã đầu sỏ hét lớn. “Anh em, ra tay!”

Mạnh Từ tưởng đám người kia kiêu ngạo như vậy chắc trong tay có súng ống hay vũ khí gì ghê gớm, ai ngờ cũng chỉ cầm mấy con dao.

Chỉ có điều dao của bọn chúng còn ngắn hơn cả trường đao trong tay Mạnh Từ. Mà như người ta nói, đao dài là đao mạnh.

Mạnh Từ là người ra tay trước, xông thẳng vào tên gần nhất mà chém.

Một đao vung xuống, tên đó gào thảm, bàn tay cầm dao bị chém rơi xuống dòng nước đỏ lòm, lập tức bị cuốn trôi.

“A! Đau… đau quá!”

Gã lăn lộn đau đớn trên thuyền khiến thuyền mất thăng bằng, nghiêng lắc vài cái rồi hất hắn văng xuống nước, nhanh chóng bị dòng nước nhấn chìm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play