“Tử Chương, ngươi làm sao vậy? Thoạt nhìn lo lắng sốt ruột.” Giang Nhất Chính vừa hoàn thành một tờ tâm pháp, vừa cắn bút lông hỏi người đang ngồi đối diện.
“Đại ca đêm qua nhận được phong thư, cả đêm không ngủ, Đại Bảo cũng đi theo làm ầm ĩ.” Thôi Nguyên Bạch ngáp một cái, “Ta trở về thì mới ngủ được.”
Ngưỡng Linh Trúc cũng đặt bút lông xuống, nhìn về phía Phùng Tử Chương, trên giấy vẽ loạn xạ hình ảnh Ninh Tu, cái mũi nhỏ dính mực, “Đại ca ca ~”
Phùng Tử Chương thở dài, từ trong tay áo lấy ra phong thư, mở ra đọc, “Là thư của Vân Trung Môn, bọn họ muốn mời ta quay lại mười ba phong.”
“Nhưng trước đây chính là bọn họ không qua ngươi đồng ý đã xóa tên ngươi khỏi Vân Trung Môn, tiêu diệt môn phái của ngươi.” Giang Nhất Chính căm giận nói: “Bọn họ sao còn mặt mũi mà tìm ngươi?”
“Đại ca lập đạo sau này tu vi tăng nhanh, hiện giờ đã là Nguyên Anh đại viên mãn, đối với Vân Trung Môn mà nói, ngươi đã có thể làm trưởng lão hoặc tự lập sơn môn.” Ngưỡng Linh Trúc nói.
Rốt cuộc sau mấy trăm năm, Vân Trung Môn chưa từng có ai xuất sắc như vậy. Sùng Chính Minh tuy nhiều tông môn, nhưng không có môn phái nào đủ mạnh để giao phó, ngoài một đệ tử tên Văn Tại Dã, nhưng y đã chết non, còn lại là Phùng Tử Chương, sư phụ của Văn Hạc Thâm. Văn Hạc Thâm trước đây một tay điều khiển Vân Trung Môn, nhưng sau phạm phải sai lầm và bị đuổi khỏi giới tu chân, mười ba phong đệ tử đều bị tán gia bại sản, đó là một vết thương lớn đối với Vân Trung Môn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play