“Tiểu Sơn sao vẫn chưa tỉnh lại?” Thôi Nguyên Bạch ngồi xổm bên giường, duỗi tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng của Ninh Tu, “Có phải hắn đói chết rồi không?”
Phùng Tử Chương đang giúp Tiểu Hắc cào bụng, nghe vậy liền lên tiếng: “Hách viện trưởng đã phái người tới kiểm tra rất nhiều lần rồi, hai ngày nay hẳn là sắp tỉnh lại.”
“Hơn nữa, Tiểu Sơn là Kim Đan tu sĩ, hắn không ăn không uống cũng không thể chết được.” Giang Nhất Chính nhìn về phía Ninh Bất Vi và Chử Tuấn đang ngủ bên cạnh, lo lắng nói: “Nhưng mà, cha cùng thái tôn sắc mặt mỗi ngày một tái nhợt.”
Kể từ khi huyết trận biến mất, Ninh Bất Vi và Chử Tuấn đều ngất xỉu, vì hai người nắm tay nhau chặt đến mức không thể tách rời, nên đành phải sắp xếp cho họ nằm chung một phòng để tránh phải chia ra.
Ngưỡng Linh Trúc đang ngồi bên bàn, đang đốt hương an thần, ngẩng đầu lên nói với Giang Nhất Chính: “Bọn họ hồn phách bị tổn thương, tất cả tinh khí đều đã vào thức hải tự tu dưỡng, sắc mặt như vậy là bình thường.”
Giang Nhất Chính bừng tỉnh, lúc này Đại Hoàng từ ngoài cửa bước vào, phủi phủi bụi đất trên quần áo, ánh mắt dưới quầng thâm mệt mỏi, không kiên nhẫn mà mắng: “Bùi Hòa Quang cái tên vương bát đản, làm gì phải phá hủy cấm chế làm cái gì chứ, cuối cùng gia đây vẫn chưa thể trở lại nguyên hình!”
Suốt nửa tháng qua, mỗi ngày hắn đều chạy đến Ám Vực, nhưng dù dùng bất kỳ biện pháp gì, vẫn không thể khiến mình trở lại với uy phong lẫm lẫm như trước, thậm chí ngay cả tiểu thổ cẩu cũng không thể trở về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play