Canh năm hôm sau, màn sương dày đặc đã tan, nắng sớm rọi khắp núi đồi, chim hót ve kêu, gió lay rừng cây, bóng lá đung đưa in xuống mặt đất từng mảng loang lổ.
Trời vừa sáng liền có thể hạ sơn. Song từ trước đến nay, Trì Kính Hoa chỉ quen thuộc với phạm vi hoạt động quanh bọn sơn tặc. Hề Phùng Thu như đã liệu trước điều này, kiên nhẫn đợi bạch hạc ăn xong bên bờ sông, rồi hơi nghiêng đầu, khuyên tai khẽ lay động, đôi mắt chậm rãi xoay lại, đón lấy ánh nhìn thẳng thắn của Trì Kính Hoa.
Ánh dương xuyên qua tán lá có chút chói mắt, bạch y của hắn bay nhẹ trong gió, tóc đen xõa nửa buộc nửa buông, môi mỉm cười, chủ động mở lời: “Trì cô nương, cùng xuống núi chăng?”
Câu trả lời vốn đã rõ, chỉ là nàng không ngờ hắn lại chủ động như vậy. Ngẫm lại thì cũng dễ hiểu hắn e là đang muốn thăm dò những điều nghi vấn trên người nàng.
Trì Kính Hoa vô thức đưa tay sờ lên cổ, không có vết thương nào, nhưng nghĩ đến chuyện đêm qua vẫn khiến lòng nàng bất an.
Dù vậy… hắn quả thực rất giữ lời.
Trì Kính Hoa trầm mặc mấy giây rồi gật đầu khẽ, “Ừm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play