Tiết kinh trập, mùa xuân năm Khải Thịnh thứ 24.
Trong chớp mắt, Ân Thừa Hạo đã đăng cơ được 3 năm. Binh biến năm nào chìm vào quên lãng hệt như cách thi cốt của tiên đế nhập hoàng lăng, dần dà không ai nhắc đến nữa.
Sử sách không dịu dàng với cái chết của bất kỳ ai. Triều đại đổi thay không khiến cho bá tánh thay đổi, những người cầm quyền gian xảo hơn hồ ly càng không thay đổi.
Trên triều, văn võ bá quan đang cãi nhau chí chóe. Hoàng đế đã đến tuổi lập hậu, thế gia đại tộc nào cũng muốn nữ tử trong tộc hóa thành phượng hoàng. Tiếc là tăng nhiều cháo ít, triều đình bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong là sóng ngầm mãnh liệt.
“Khi bệ hạ còn là Thái Tử năm đó đã nên lập Thái Tử Phi, nhưng tiên Thái Hậu qua đời, không có trưởng bối sắp xếp. Công việc trong triều lại bận rộn nên việc lập hậu mới kéo dài đến hiện tại. Trong dân gian có câu: Bất hiếu có ba tội, tội không có con nối dõi là lớn nhất. Huống chi bệ hạ còn là vua một nước, cần sớm tìm được chủ nhân cho hậu cung, sinh được trưởng tử mới là phải đạo.”
Nếu xét bối phận, Thường Túc Công có thể xem như chú bác xa của Ân Thừa Hạo nên việc lập hậu là do ông dẫn đầu. Ông thi lễ với y, giọng vang như chuông đồng: “Vi thần cả gan khẩn cầu bệ hạ tuyển giai nữ từ dòng dõi thư hương lập làm Hoàng Hậu.”
Ân Thừa Hạo ngồi trên ngai vàng, trông chán sắp chết đến nơi. Y hiểu quá rõ ý định của những đại thần đang đứng phía dưới. Miệng thì lo lắng y sẽ không có hậu tự, kỳ thật đều muốn đẩy nữ tử vừa đủ tuổi đến cạnh y để củng cố thế lực của gia tộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT