Thật ra Quảng Bình tiểu quận vương phát thiệp mời cho Thái Tử là một cử chỉ khách sáo, dù sao bọn họ đều là người của hoàng thất, nhưng Ân Thừa Hạo không hề xem hắn là người ngoài, lần nào cũng đến dự tiệc. Ân Thừa Hạo xua xua tay bảo những người xung quanh bình thân rồi khoác vai Ân Văn Bình đi vào trong.
Khi đi ngang qua Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên, Ân Thừa Hạo chỉ thuận miệng chào hỏi chỉ không thân thiện như khi ở trong phủ Tướng quân.
Sở Hi Niên nhìn bóng dáng Ân Thừa Hạo đằng xa, nghĩ thầm tuy ngày thường y là người dễ xúc động nhưng rốt cuộc cũng có chút tâm tư, biết phải đóng kịch như thế nào.
Tuy không ít người biết Tạ Kính Uyên là người của Thái Tử, nhưng trữ quân kết giao với triều thần không phải là chuyện tốt. Hành vi ấy được xem là kết bè kết phái. Nếu ngự sử muốn dâng tấu, ngày mai sổ con buộc tội Ân Thừa Hạo có thể chất đầy long án.
Đàn Anh Yến người nhiều mắt tạp. Trước mặt người ngoài, bảo trì khoảng cách là chuyện tốt.
Tạ Kính Uyên vô cùng ghét bỏ những sự kiện như thế này, khóe môi cong lên một cách đầy trào phúng. Y cảm thấy những văn nhân sĩ tử chỉ biết học vẹt này giống như bầy ngỗng trắng đang thi nhau kêu giữa hồ, trông khá buồn cười.
“Tướng quân, đi thôi. Đã khai yến rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play