Vải trắng nhiễm đầy những vệt máu dơ bẩn bị Sở Hi Niên xốc lên, sau đó rơi xuống như một chiếc diều đứt dây. Thi thể hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người khiến người vây xem không khỏi hít hà một hơi.
Cửu Nương là hoa khôi tài sắc vẹn toàn của Ôn Hương Lâu. Da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Không biết bao nhiêu công tử quý tộc từng quỳ dưới váy nàng. Ai cũng không ngờ sẽ có ngày nàng chết khó coi như vậy.
Nàng lẳng lặng nằm trên cáng, đôi mắt vẩn đục vô thần ngơ ngác nhìn về phía trời xanh. Cơ mặt vì hư thối mà trở nên nhăn nheo, lấm tấm những đốm xanh lớn lớn bé bé không quy tắc. Phần bụng huyết nhục mơ hồ, tuy đã được xử lý nhưng vẫn thu hút ruồi bọ, thối đến cay mũi.
Chiếc váy thêu hoa mẫu đơn rách tung tóe, bị máu thấm đến nhìn không ra hình dạng.
Xung quanh vang lên tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác. Có người nhát gan sợ đến mức không dám tiếp tục nhìn, nhưng lại nhìn không được len lén quan sát từ khe hở ngón tay. Con người là sinh vật mâu thuẫn như vậy. Khi lòng hiếu kỳ chiến thắng sự sợ hãi, họ có thể làm rất nhiều việc tàn nhẫn.
Ngay cả Sở Tiêu Bình cũng vì tử trạng đáng sợ của thi thể mà nghiêng đầu tránh đi.
Người tỉnh táo nhất là Sở Hi Niên. Để dễ quan sát thi thể, hắn trực tiếp nhấc vạt áo lên rồi ngồi xổm xuống, vừa cẩn thận quan sát vừa nói: “Mai đại nhân có chuyện gì muốn hỏi ta hãy hỏi trước mặt mọi người ngay nơi này. Ngạch cửa Liêm Kính Ti của ông quá cao, ta sợ mình không bước vào được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT