Thẩm Lương nghe vậy sửng sốt. Hắn chớp chớp mắt, chậm nửa nhịp duỗi tay nhận lấy: “Không phải anh không ăn hả? Sao lại chạy tới mua? Ăn khá ngon, anh ăn thử không?”
Hắn nói xong đưa nửa bên còn nguyên của viên kem đến trước mặt Thiệu Khâm Hàn, ý bảo anh cũng thử một chút.
Thiệu Khâm Hàn không nhúc nhích. Anh nhìn cây kem chằm chằm, có chút do dự, nhưng chưa kịp nói gì thì người phục vụ tiến đến báo số bàn của họ. Thẩm Lương nghe thấy thì không lo chuyện cây kem nữa, kéo Thiệu Khâm Hàn chạy nhanh vào quán.
Cuối cùng Thiệu Khâm Hàn vẫn không nếm qua cây kem đó. Trước khi nó chảy thành nước đã vào hết trong miệng Thẩm Lương.
Vì thế anh phát hiện do dự đôi khi làm vụt mất một số chuyện.
Bọn họ ngồi xuống không bao lâu thì người phục vụ đến đưa thực đơn. Thẩm Lương gọi vài món thanh đạm, Thiệu Khâm Hàn gọi vài món cay. Khi đồ ăn được bưng lên, hai loại thức ăn phân chia ranh giới rõ ràng trên bàn.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, máy lạnh trong nhà hàng không ngừng phả ra khí lạnh, người trong phòng vừa cảm nhận được ánh sáng sáng ngời vừa được ngăn cách với cái nóng.
Thiệu Khâm Hàn không ăn cay, những món này chỉ có thể là gọi cho Thẩm Lương.
Đến lúc này Thẩm Lương mới phát hiện rằng bất tri bất giác Thiệu Khâm Hàn đã thay đổi rất nhiều. Hắn giương mắt, nhìn anh an tĩnh ăn cơm một cách quái gở ở chỗ ngồi đối diện liền có chút xuất thần, bỗng nhiên nhớ tới lời Hàn Thiếu Bạch từng nói trong quán bar:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT