Phẩm vị của Trần Hiêu vĩnh viễn là một sự mê hoặc.
Kỳ Ngộ Bạch đeo tai nghe, vừa nghe đã lập tức cảm nhận được hơi thở Tết Âm Lịch tràn ngập trong ca khúc. Cả người cậu như rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, đầu óc như trở nên mơ màng. Cậu thậm chí còn có cảm giác Trần Hiêu đang ngồi ngay bên cạnh mình. Thế nhưng, khi nghiêng đầu nhìn sang phía đối phương, cậu lại thấy Trần Hiêu đang nhắm mắt, gương mặt đầy vẻ hứng thú, như thể đang đắm chìm hoàn toàn trong giai điệu ấy.
Kỳ Ngộ Bạch vốn dĩ nên tức giận, nhưng không biết vì sao lại lặng im một lúc, rồi bỗng nhiên không nhịn được mà cười một chút. Vừa rồi do dị ứng khiến tâm trạng của hắn dịu lại phần nào. Cậu thấy Trần Hiêu vẫn luôn nhắm mắt nghe ca khúc, cũng không nhìn về phía mình, cuối cùng chậm rãi kéo cổ áo xuống dưới, rồi cúi đầu ăn từng ngụm cơm.
Dị ứng không thích hợp ăn hải sản, cho nên phần lớn thức ăn Trần Hiêu chọn đều là thức ăn chay, nhưng cũng có vài miếng cá hấp.
Kỳ Ngộ Bạch nhắc nhở Trần Hiêu: “Tôi đang ăn cơm, anh không được mở mắt ra nhìn.”
Trần Hiêu quả nhiên không mở mắt ra. Anh khẽ vuốt ve chiếc điện thoại đặt bên cạnh, hiếm khi không trêu chọc để khiến Kỳ Ngộ Bạch tức giận như mọi khi. Nghe thấy tiếng chén đũa va chạm phát ra từ phía đối phương, tai anh khẽ giật giật, rồi lên tiếng:
"Cậu ăn nhanh như vậy làm gì? Bên trong còn có thịt cá đấy, có mấy món đó còn chưa lấy ra đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT