Sáng sớm hôm sau, Đường Diễm bị chiếu tỉnh. Hắn giật giật mí mắt, hơi buồn ngủ nhưng vẫn mở mắt ra. Lọt vào tầm là ánh sáng chiếu lên sàn nhà.
Hắn mơ hồ chớp mắt một cái, nhận ra đây là phòng của chính mình.
Đường Diễm cảm thấy cổ mình hơi ngứa, cúi đầu xuống thì thấy Sherlain đang ôm chặt lấy hắn. Màu tóc xám bạc mềm mại, mượt mà như tơ lụa, mang theo một cảm xúc nhẹ nhàng, khác hẳn với tính cách cứng nhắc thường ngày của Sherlain.
"....."
Đường Diễm chợt nhớ lại những chuyện ngày hôm qua, trong lòng vẫn còn hơi hoảng hốt. Dù bọn họ không làm gì, nhưng cũng không thể nói là không làm gì được. Trong cuộc đời độc thân nhiều năm của hắn, đây có thể xem là lần đầu tiên phá lệ như vậy.
Máy truyền tin đặt gần đó cùng đồng hồ báo thức vẫn vang lên tiếng tích tắc báo giờ như mọi ngày, nhắc nhở Đường Diễm chuẩn bị đi làm. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng chỉ mới vừa vang lên được hai lần thì bị hắn tắt đi vì hắn sợ đánh thức Sherlain.
“Ngài tỉnh rồi sao?” Sherlain bỗng mở mắt, ngẩng đầu từ trong lòng Đường Diễm, nhẹ nhàng dụi dụi hai mắt. Đôi mắt tím một mảnh thanh tỉnh không thấy nửa phần buồn ngủ nào. Rõ ràng là hắn đã tỉnh từ lâu, đời sống quân ngũ nghiêm khắc khiến Sherlain luôn cảnh giác, không cần đến những thứ như đồng hồ báo thức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play