Nàng đâu phải kẻ ngu ngốc.

Mấy năm nay bên ngoài đều truyền rằng Thừa Hóa bá phu nhân đối với trưởng tử vô cùng nhân hậu, nhưng ai biết được có phải là “dâng khen để giết” hay không?

“Với gia thế như vậy, mẫu thân thực yên lòng để con gả vào sao?”—Ánh mắt của Cố Thanh Chiêu sáng rực, nhìn thẳng mẫu thân—“Đại bá mẫu thân cận với Thừa Hóa bá phu nhân, rõ ràng biết sự tình trong phủ Thừa Hóa bá, vậy mà chẳng buồn hé lời. Nếu lòng không quỷ, cớ gì phải giấu giếm như thế?”

Nghe nữ nhi nói một hồi như vậy, Cố phu nhân trầm mặc thật lâu.

Ban ngày rời Hầu phủ, mẫu thân và đại tẩu vẫn không ngớt lời tán tụng Giang Thâm, nói hắn phong thần tuấn tú, hậu viện thanh tịnh, lại ca ngợi Thừa Hóa bá phu nhân hiền đức khoan hậu, nói Thanh Chiêu có thể gả vào bá phủ là phúc phận ba đời…

Bà sững sờ đứng đó rất lâu, đến cuối cùng không nhịn được, vành mắt đỏ hoe.

“Ta biết ta là thứ nữ, chẳng được mẫu thân yêu quý. Nhưng ta chưa từng bất hiếu với người, cũng chưa từng vô lễ với huynh tẩu…”- Bà cắn môi, nỗi ủy khuất và đau đớn dâng trào: “Thật sự chưa từng.”

Bao nhiêu năm nhu mì nhẫn nhịn, tận tâm tận lực lấy lòng, cuối cùng lại đổi lấy những toan tính tàn nhẫn và sự chà đạp không chút nể nang. Dù là ai đi nữa, cũng sẽ đau lòng đến cực điểm.

Thấy thê tử thương tâm đến vậy, ánh mắt Cố Huyền liền lạnh xuống.

“Người ta vô tình vô nghĩa, chúng ta cũng không cần phải chu toàn mọi bề nữa.”

Từ lâu hắn đã chẳng vừa lòng với cách hành xử của Hầu phủ hắn đã chẳng vừa lòng với cách hành xử của Hầu phủ, chỉ là vì ái thê vẫn còn nặng tình máu mủ, nên hắn nhịn xuống, giữ thể diện cho bà. Nhưng nay bọn họ đã bạc đãi thê tử cùng nữ nhi đến thế, thì thứ gọi là tình thân kia, còn có đáng gì nữa đâu?

“Ta tuy chỉ là quan lục phẩm, nhưng cũng là đỗ đạt chính danh từ khoa cử mà ra, nào phải nhờ cậy Hầu phủ mà có ngày hôm nay. Dù thân hôn này tan vỡ, cũng chẳng hại được ta. Về sau con cũng không cần phải dè dặt vì bọn họ nữa, sống cho vui vẻ an ổn mới là lẽ phải.”

Có được phu quân vỗ về, tâm tình Cố phu nhân mới dần khá hơn.

“Lỗi là ở ta, bị chút lợi trước mắt làm mờ lý trí, suýt chút nữa hại con.”

Nói không hổ thẹn là dối lòng. Tuy bà lưu luyến tình thân bên Hầu phủ, nhưng ba hài tử của mình mới là điều bà trân quý hơn cả.

Bà nắm tay Cố Thanh Chiêu, nhẹ nhàng vỗ về, vừa như an ủi nữ nhi, lại như an ủi chính mình:

“Chiêu nhi yên tâm, đợi sau khi kỳ tuyển tú qua đi, nương cùng phụ thân con nhất định sẽ tìm cho con một mối nhân duyên tốt đẹp vừa ý.”

Trong lòng Cố Thanh Chiêu dâng lên một tia ấm áp.

Mẫu thân nàng, kỳ thực cũng như bao người mẹ trong thiên hạ, một lòng vì con, chỉ là tính tình mềm yếu, nên dễ bị vài lời đường mật mê hoặc.

Nói cho cùng, chẳng qua là tai mềm, dễ tin người, nhưng trong lòng lại không hề có tâm xấu.

May mà phụ thân là người vững vàng thận trọng, mấy mươi năm qua luôn bảo vệ được sự thuần hậu lương thiện của mẫu thân.

Cố Thanh Chiêu vừa ra khỏi cửa, đã thấy đại ca Cố Thanh Lễ cùng muội muội Cố Thanh Ảnh đang chờ nàng.

“Muội nói gì với phụ mẫu vậy? Trông sắc mặt không được tốt cho lắm.”

Nàng lắc đầu, dắt tay muội muội, rồi mỉm cười với huynh trưởng:

“Sắp tới kỳ xuân vi*, công viện gió lạnh, muội may cho huynh một chiếc áo lông, đến lúc ấy huynh nhớ mang theo.”

(*Xuân vi - kỳ thi mùa xuân, tức khoa thi đầu tiên trong năm)

Cố Thanh Lễ vui vẻ ra mặt:

“A Chiêu may áo cho ta, ta đương nhiên phải trân trọng mang theo rồi.”

“Đến lúc đó, ta mua hồ lô đường cho huynh, huynh cũng phải mang theo nhé!”—Cố Thanh Ảnh ngửa mặt cười, đáng yêu lanh lợi vô cùng.

“Được.”

Cố Thanh Lễ xoa đầu muội muội, cười đến cong cả mắt mày.

Hắn tiễn hai muội muội đến cửa viện rồi mới dừng bước.

Trước khi đi, hắn quay lại gọi Cố Thanh Chiêu.

“Ta học hành, vào khoa cử, là mong sau này cùng phụ thân gánh vác, để mẫu thân và các muội được sống bình an vô ưu.”

“Nên A Chiêu, muội nhất định phải sống thật tốt, bình an thuận lợi, huynh mới có thể yên tâm.”

Cố Thanh Lễ dáng dấp giống mẫu thân, vóc người như trúc xanh thanh tú, tính tình ôn hòa nhã nhặn, nhưng Cố Thanh Chiêu hiểu rõ, huynh trưởng nàng tuyệt không phải kẻ thư sinh yếu đuối.

Chỉ cần có huynh ấy ở đó, dẫu mưa to gió lớn, nàng cũng có thể yên tâm mà đối mặt.

Nàng khẽ cong môi cười.

“Bất luận là phụ mẫu, A Ảnh, hay huynh và muội, kiếp này đều phải sống hạnh phúc bình an, mới không uổng một đời.”

Nàng là người từng chết một lần.

Được sống lại một kiếp, với nàng mà nói, từng giờ từng khắc đều là ân huệ trời ban.

Nàng không muốn bước lại vết xe đổ, cũng chẳng tham cầu vinh hoa cao môn quyền quý.

Chỉ mong báo xong mối thù, kiếp này được sống yên ổn bên phụ mẫu, nhìn huynh trưởng thăng tiến trên đường làm quan, rồi chính tay đưa tiểu muội xuất giá, vậy là đủ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play