Giữa tháng Bảy âm lịch, qua tiết Trung Nguyên – ngày cúng vong hồn.
Người dân quanh vùng đều tập trung vào lúc hoàng hôn tại các điểm đốt vàng mã đã được chỉ định. Khoảng đất trống vốn đã nhỏ hẹp lập tức trở nên chen chúc. Dụ Vãn Linh ngồi xổm ở một góc không mấy nổi bật, chăm chú nhìn vào ngọn lửa đang cháy, bất chợt bị một người đi ngang dẫm lên chân. Người đó không thèm nói một lời xin lỗi. Dụ Vãn Linh cũng chẳng để tâm, cúi đầu đứng dậy, phủi từng chút tro bụi dính trên người.
Sợ bị dẫm thêm lần nữa, cô dứt khoát không chờ lửa tắt mà sớm thu dọn hương, nến và bật lửa đang đặt trên đất. Mọi thứ được cất gọn, đống giấy tiền đang cháy cũng dần lụi tàn, chỉ còn lác đác vài đốm tàn lửa giữa tro bụi.
Cô vỗ tay vái ba cái, trong lòng lặng lẽ nói: “Chị Linh Linh, chị yên tâm, em nhất định sẽ thay chị chăm sóc tốt cho mẹ.”
Vái xong, cô mang theo đồ đạc quay người trở về nhà.
Hai mẹ con Dụ Vãn Linh thuê một căn phòng trong khu tập thể cũ dành cho cán bộ công nhân viên quốc doanh. Đó là khu nhà được xây từ những năm 90, tuy cũ kỹ nhưng được cái giá thuê rẻ.
Hành lang đã xuống cấp, vừa hẹp vừa tối, tay vịn cầu thang loang lổ rỉ sét, lớp sơn bong tróc từng mảng lớn, dính cả vài vết chất lỏng không rõ nguồn gốc trông đến ghê người. Dụ Vãn Linh thấy vậy bèn chọn lần mò leo lên chứ không muốn bám vào tay vịn.
Mùi thức ăn từ hành lang hẹp truyền đến, cô lần theo mùi hương về đến trước cửa nhà. Căn hộ cách âm rất tệ, đứng ngoài cửa cũng nghe rõ tiếng xào nấu trong bếp.
Mở cửa ra, đập vào mắt là ánh sáng vàng ấm của chiếc đèn treo kiểu cũ, và mâm cơm nóng hổi trên bàn. Mẹ cô – Dụ Hương Tú – vừa đặt bát canh cuối cùng lên bàn, liền gọi cô vào ăn cơm.
Hai mẹ con ngồi vào bàn, ăn trong im lặng, không ai nói câu nào. Ăn xong, Dụ Hương Tú thu dọn bát đũa đem vào bếp. Dụ Vãn Linh thì đi pha thuốc nhuộm tóc, đợi mẹ rửa xong bát thì cũng vừa đúng lúc pha xong thuốc.
Mọi thứ sẵn sàng, Dụ Vãn Linh cẩn thận dùng bàn chải bôi thuốc nhuộm màu đen lên tóc mẹ, từng chút từng chút một.
Đến tiệm làm tóc nhuộm một lần tốn không ít tiền, hai mẹ con chỉ mua thuốc nhuộm giá rẻ rồi tự làm ở nhà. Nhược điểm là màu giữ không được lâu, nên phải nhuộm lại thường xuyên.
Trong lòng cô không khỏi cảm thán: Mẹ rõ ràng chưa đến năm mươi, mà nhìn như đã sáu mươi, tóc bạc đã phủ gần nửa đầu.
“Vãn Linh, đồ đạc con thu dọn xong hết chưa?” – mẹ hỏi.
“Dạ, con thu dọn xong rồi. Vốn cũng không có nhiều đồ.” – cô đáp.
Im lặng một lát, Dụ Hương Tú nhắc nhở:
“Cái gì cũng không được để sót lại. Trong ngăn kéo cũng không để lại nhật ký linh tinh gì đấy chứ?”
“Không có đâu ạ, con không viết nhật ký. Con kiểm tra kỹ rồi, trong ngăn kéo không còn gì.”
“Vậy là tốt rồi. Còn mấy tài liệu liên quan đến Giang Tư Trừng thì sao…?”
“Mấy tài liệu đó con vẫn chưa xử lý, con định xem lại lần cuối, rồi sẽ đốt hết.” – Dụ Vãn Linh vội vã đáp.
“Xem xong nhất định phải thiêu sạch, đến tro cũng không được để lại.” – Dụ Hương Tú nghiêm giọng căn dặn.
“Vâng! Con biết rồi!”
Sau khi giúp mẹ gội sạch tóc, Dụ Vãn Linh lấy ra tài liệu liên quan đến Giang Tư Trừng, lật xem lần cuối.
Thực ra nội dung cũng không nhiều. Nhà họ Giang bảo vệ con trai độc nhất rất kỹ, gần như không để lộ chút thông tin hay hình ảnh nào về cậu ta. Tập tài liệu này cũng chỉ tóm tắt sơ lược quá trình học hành từ nhỏ đến lớn của Giang Tư Trừng, đính kèm vài tấm ảnh thuở nhỏ và duy nhất một tấm ảnh gần đây.
Tấm ảnh gần rõ ràng là ảnh chụp lén, góc chụp lệch, chỉ lờ mờ thấy được một bên mặt của cậu ta.
Xem xong, Dụ Vãn Linh bật lửa đốt góc tài liệu, sau đó ném vào chậu sắt, ngồi xổm chờ nó cháy hết.
Thật ra, lần đầu tiên cô biết đến cái tên Giang Tư Trừng là vào năm 12 tuổi. Khi ấy, chẳng ai biết cậu ta tên gì. Các bản tin giải trí đều gọi cậu bằng danh xưng “Con trai của Thu Lam” hay “Thiếu gia nhà họ Giang”. Đến bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ, hôm đó cô đi ngang qua tiệm sách trước cổng trường tiểu học, liếc mắt liền thấy bìa tạp chí in dòng tít lớn: “Con trai của Thu Lam là đứa trẻ có vấn đề?” Bên dưới còn hai hàng tiêu đề phụ: “Tuổi nhỏ, tâm tính lệch lạc” – “Thường xuyên bắt nạt bạn học, trêu đùa giáo viên bằng thủ đoạn cực đoan.”
Tại sao cô lại nhớ sâu như vậy? Bởi vì mười mấy năm trước, chỉ cần nhắc đến hai chữ “Thu Lam” là đã thành tiêu điểm rồi. Bà là đại minh tinh nổi đình nổi đám suốt hơn 20 năm, người người đều biết. Dù đã rút khỏi làng giải trí từ năm 30 tuổi vì kết hôn và sinh con, nhưng cái tên Thu Lam vẫn luôn được bàn tán khắp nơi.
Hồi nhỏ, Dụ Vãn Linh rất thích xem phim của Thu Lam cùng ba mẹ. Mỗi lần trong thôn chiếu phim ngoài trời, cô đều mang theo chiếc ghế nhỏ, chọn chỗ ngồi thật đẹp rồi ngồi chống cằm xem mê mẩn.
Khi ấy cô chưa từng nghĩ tới, sau này bản thân lại có liên quan đến... không, chính xác là có liên hệ đến con trai của đại minh tinh ấy.
Tới tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy tất cả cứ như một giấc mộng hư ảo, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng khi thực sự phải đối mặt, cô vẫn không kìm được mà cảm thấy căng thẳng.
Suy nghĩ miên man khiến cô không nhận ra, ngọn lửa trong chậu đã cháy đen cả đáy. Cô vội vàng dập lửa bằng nước, rồi múc thêm mấy gáo dội sạch tro tàn, sau đó còn lấy bàn chải cọ rửa chậu thật kỹ, đến khi trả lại được trạng thái ban đầu mới thôi.
Trở lại phòng, cô tháo kính, mệt mỏi nằm vật xuống giường, nhìn ra cửa sổ đang được ánh trăng chiếu sáng, trằn trọc mãi không ngủ được.
Cô sợ ngủ, vì cô biết, sau đêm yên bình này, khi mặt trời lần nữa mọc lên từ phương đông… cô sẽ bước vào một cuộc sống hoàn toàn mới mà chính mình cũng không biết sẽ ra sao.
Giang gia ở vùng ngoại ô thành phố Nam Hòe.
Khu vực đó được người dân gọi là “khu nhà giàu”, vì những ai sống ở đó đều thuộc tầng lớp thượng lưu. Nhiều đại gia trong nước thích mua biệt thự riêng ở nơi này. Nếu là người mới đến, có lẽ sẽ phải đi vòng vèo rất lâu mới tìm được đúng chỗ. Dụ Vãn Linh đi một lúc đã thấy hơi choáng váng, không khỏi thầm thán phục: Đường ở đây phức tạp như vậy mà mẹ chỉ đến có một lần đã nhớ rõ từng ngóc ngách.
Trước đó, Dụ Hương Tú đã từng một mình đến Giang gia phỏng vấn. Dụ Vãn Linh nghĩ, nếu là cô đi một mình, chắc chắn không thể tìm được như mẹ.
Tới nơi, một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ cứng cáp, khí chất nghiêm nghị đang đứng chờ trước cổng. Nhìn bộ đồng phục, có thể đoán được anh là bảo vệ. Người này rõ ràng từng qua đào tạo chuyên nghiệp — phong thái điềm tĩnh, cư xử nhã nhặn nhưng không xu nịnh, rất đúng mực.
Anh cúi người chào, lịch sự dẫn hai mẹ con vào trong.
Mới đầu bước vào, Dụ Vãn Linh còn thấy khó hiểu — sao một biệt thự lớn như thế mà cổng lại không hề hoành tráng? Nhưng khi ba người băng qua một vườn hoa nhỏ, một căn biệt thự lớn đột ngột hiện ra trước mắt, cô lập tức hiểu ra — thì ra họ đi từ cổng sau vào.
Khu vực họ đang đứng nằm ở phía sau biệt thự, vườn hoa vừa đi qua rõ ràng là vườn sau. Nhìn lại con đường vừa rồi, chắc chắn đó là đường dẫn đến cổng sau của biệt thự.
Bảo vệ đưa họ đến cửa biệt thự rồi dừng lại. Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc đồ công sở bước ra từ trong nhà, dẫn họ vào bên trong.
Họ được dẫn đến phòng khách tầng một. Vừa bước vào, Dụ Vãn Linh liền thấy Thu Lam đang ngồi ở vị trí chính trên sofa.
Thu Lam mặc một chiếc váy dài bằng nhung, cổ đeo vòng đá quý, mái tóc xoăn màu hạt dẻ rối nhẹ thả lơi bên hông, cả người toát lên vẻ quý phái sang trọng.
Trước đây chỉ được nhìn thấy minh tinh Thu Lam qua màn ảnh, giờ đây người thật đang ngồi ngay trước mặt, Dụ Vãn Linh không khỏi thấy ngượng ngùng, tay chân không biết đặt vào đâu.
Người phụ nữ dẫn đường mời hai mẹ con ngồi xuống, rồi rót cho họ hai ly trà nóng.
Dụ Hương Tú kính cẩn nói một câu “Chào Giang phu nhân”, Dụ Vãn Linh cũng không dám thất lễ, vội vàng lên tiếng chào theo.
Nghe thấy giọng nói mềm mại dịu dàng của Dụ Vãn Linh, ánh mắt Thu Lam lập tức dừng lại trên người cô gái trẻ. Trước mặt là một cô gái tóc đen môi đỏ, đeo một cặp kính cận trên mũi. Dung mạo của cô không phải kiểu mỹ nhân nổi bật thời nay, mà là dạng người nếu đứng giữa đám đông sẽ không khiến ai để ý, một vẻ ngoài hết sức bình thường.
Dù Dụ Vãn Linh hơi cúi đầu, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Thu Lam đang chăm chú nhìn mình. Thu Lam sở hữu một vẻ đẹp có phần sắc sảo, khí chất mạnh mẽ. Dù bà không nói một lời, chỉ ngồi yên đó thôi cũng đủ mang đến cảm giác áp lực cực lớn.
“Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?” Thu Lam mở miệng hỏi.
“Dạ, cháu mười chín.”
“Ồ... Vậy chắc là đã tốt nghiệp cấp ba rồi? Vẫn đang đi học chứ?”
“Cháu vẫn chưa tốt nghiệp. Hết hè năm nay mới vào lớp 12 ạ.” Thu Lam hỏi gì cô đáp nấy, không hỏi thì cô cũng không dám tự tiện giải thích. Trước khi đi, mẹ đã căn dặn kỹ lưỡng: người ta không hỏi thì đừng tự khai, nói nhiều dễ lộ sơ hở.
Thu Lam thoáng nhíu mày: “Sao mười chín tuổi rồi mà vẫn học lớp 12?”
“Cháu...” Dụ Vãn Linh vừa định trả lời thì đã bị Dụ Hương Tú nhẹ nắm tay ngăn lại, thay con gái trả lời.
“Nó sinh cuối tháng Mười Hai, nên nhập học trễ một năm so với bạn bè. Sau đó điểm thi cấp hai không tốt lắm, phải học lại một năm, cho nên mới lớn hơn bạn cùng lớp hai tuổi.” Nói tới đây, bà nhắc lại với Thu Lam: “Giang phu nhân, chắc bà quên rồi, lần trước lúc tôi đến phỏng vấn cũng có nói... con gái tôi năm nay sẽ chuyển đến học lớp 12 ở trường trung học thực nghiệm Nam Hòe. Chính vì muốn tiện chăm sóc việc học của nó nên tôi mới đến Nam Hòe tìm việc làm…”
“À… đúng rồi, hình như chị có nói. Tôi quên mất!” Thu Lam mỉm cười. “Nghe chị nói vậy tôi nhớ ra rồi, đúng là chị có nói nó không ở ký túc xá.”
Dụ Hương Tú gật đầu, ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá… Học phí và các khoản ở trường trung học thực nghiệm đã rất cao rồi… Tiền ở ký túc xá thực sự vượt quá khả năng. Nhà tôi lại là mẹ đơn thân, chỉ mình tôi kiếm tiền nuôi nó nên con bé đành phải theo tôi ở nhờ… Làm phiền bà, thật sự rất xin lỗi.”
Thu Lam vẫn cười niềm nở: “Chuyện ăn ở không thành vấn đề. Trước đây cũng từng có giúp việc dẫn con theo làm việc, chỉ là chưa ai dẫn đứa lớn như vậy. Thêm một người ở cũng không sao. Có điều…” Nói đến đây, bà khẽ liếc Dụ Vãn Linh một cái đầy hàm ý rồi chuyển giọng, “Con trai tôi – Tiểu Trừng – cũng không ở ký túc, nếu cháu gặp nó trong nhà thì tuyệt đối không được chủ động đến quấy rầy.”
Chỉ từ ngữ điệu, Dụ Vãn Linh liền hiểu ra ẩn ý trong lời nói ấy. Cô suy nghĩ vài giây rồi nhanh chóng đoán được hàm nghĩa sâu xa: Không được có ý đồ với Giang Tư Trừng.
“Dạ, cháu hiểu rồi,” cô lập tức đáp.
“Được rồi, nói chuyện chính sự thôi.” Thu Lam lấy một xấp tài liệu đưa cho Dụ Hương Tú, “Đây là hợp đồng lao động, chị xem trước đi.”
Dụ Hương Tú đón lấy, chỉ xem sơ qua rồi trực tiếp ký tên.
“Nhà tôi có rất nhiều người giúp việc, nhưng ba bữa ăn mỗi ngày của tôi và Tiểu Trừng thì do đầu bếp riêng phụ trách. Chị chỉ cần lo liệu ba bữa cơm chính và bữa phụ của tôi và Tiểu Trừng. Nếu trong nhà có khách, chị sẽ là người nấu chính, tôi sẽ phân công đầu bếp khác hỗ trợ.” Nói rồi, bà lại đưa thêm một xấp tài liệu khác cho Dụ Hương Tú, vừa giao vừa dặn: “Việc đi chợ đã có người phụ trách, nhưng nguyên liệu nấu ăn chị phải tự phối hợp. Ngoài ra, sau giờ học Tiểu Trừng cần có sẵn trái cây, chị phải nhớ rõ lịch trình hằng ngày của nó, mọi thứ phải chuẩn bị sẵn sàng trước… Chị cứ xem kỹ, làm quen dần đi.”
Hình như nói hơi nhiều, Thu Lam khẽ nhấp một ngụm trà rồi lười biếng tựa vào ghế sô pha. “Trước đây chị từng làm công việc gì? Trông tay nghề có vẻ khá lắm.”
“Cái gì có thể tăng lương thì tôi đều làm: giữ trẻ, nấu ăn, bán bảo hiểm… Cái gì cũng từng thử qua. Tôi còn từng học chuyên nấu ăn nữa, từ món Trung đến món Tây, thậm chí cả món Đông Nam Á… Cơ bản là đều từng học qua.”
“À…” Thu Lam gật đầu.
Không khí trầm mặc vài phút, rồi như sực nhớ ra điều gì, Thu Lam nhắc: “Nhớ kỹ khẩu vị của Tiểu Trừng, đặc biệt là… nó không ăn trứng. Dù là món gì, chỉ cần có trứng là nó không ăn, thậm chí nếu có món trứng trên bàn cũng sẽ khiến nó bỏ cả bữa. Việc này chị nhất định phải để ý. Làm hợp khẩu vị của nó là ưu tiên hàng đầu. Thật ra, ngoài chị ra cũng có nhiều người tới thử việc, nhưng Tiểu Trừng đều không hài lòng. So qua so lại… cuối cùng nó chỉ vừa ý món chị nấu, nên tôi mới chọn chị.”
Nghe đến đây, hai mẹ con Dụ Vãn Linh liếc nhau một cái, nhưng đều bình tĩnh quay đi như không có gì.
Các cô vốn nghĩ rằng mình giành được công việc này là nhờ thực lực, không ngờ lại là vì được Giang Tư Trừng “chấm”.