Hắc Thừa Nghị thật ra không thích lo chuyện bao đồng, đặc biệt là cứu người, làm không khéo lại thành bị vạ, ở hiện đại đã nhìn mãi quen mắt. Nhưng tục ngữ có câu: "Cứu người một mạng hơn xây bảy tháp chùa". Hắn tuy không phải người tốt nhưng cũng không đến mức sắt đá. Đây bất quá chỉ là một thôn nhỏ, người rơi xuống sông chắc hẳn là thôn dân trong thôn. Mặc dù trong thôn có vài người hắn không thích, nhưng đại đa số vẫn rất thuần phác. Trước đây Hoắc Đại Ngưu đáng ghét như vậy mà người trong thôn cũng chịu đựng hắn, không đuổi hắn ra khỏi thôn cho chết đói.
Hiện tại chạng vạng tối mọi người đều về nhà, nơi đây lại hẻo lánh, gọi người căn bản không kịp. Vì thế, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Hoắc Thừa Nghị đặt chiếc đai lưng Tiểu Bạch tặng xuống bờ, rồi lập tức chạy tới nhảy xuống sông cứu người. Thấy chết mà không cứu hắn không làm được. Nếu là người tốt thì cứ coi như tích phúc cho mình, còn nếu là phiền phức thì cứ vứt xuống, hắn đâu phải kẻ ngốc.
Cứu người không như ý
Đừng nhìn con sông trong thôn này có vẻ không lớn, nhưng nước lại sâu thật sự. Ngày thường thôn dân chỉ dám dùng nước ở chỗ cạn, những người không biết bơi căn bản không dám đến chỗ sâu hẻo lánh này. Đặc biệt là các tiểu ca, cô nương biết bơi đếm trên đầu ngón tay, vì không có cô nương tiểu ca nào lại giữa ban ngày ban mặt cởi quần áo học bơi lội! Cho nên, khi bơi tới gần và thấy rõ người rơi xuống sông là một cô nương, Hoắc Thừa Nghị bản năng cảm thấy có chút dự cảm không lành. Trời đã sắp tối mà lại chuyên môn chạy đến bờ sông hẻo lánh như vậy, chẳng lẽ là đến nhảy sông tự vẫn?
"Buông tôi ra, tránh ra, tôi không cần ngươi cứu, để tôi chết đi, ô ô..."
Đúng rồi, đúng là tự vẫn thật. Hắn bơi đến bắt lấy cô nương kia, cô ta liền vùng vẫy dữ dội hơn, vừa vùng vẫy vừa khóc lóc la hét. Vừa rồi thấy cô nương này vùng vẫy tưởng sắp chết đuối, lúc này sức giãy giụa phản kháng lại mạnh lên. Dưới nước hành động bất tiện, Hoắc Thừa Nghị không cẩn thận bị móng tay của đối phương cào mấy vệt máu trên cổ. Đau thì không quá đau, nhưng thật sự cạn lời.
Hắn vốn dĩ chỉ nghĩ đều là cùng thôn, thấy chết mà không cứu thì không tốt. Nếu sớm biết là kẻ tìm chết, thật sự lười biếng đến mức không muốn xuống. Hiện tại trên cổ còn bị cào mấy vệt máu, Hoắc Thừa Nghị cảm thấy mình có chút xui xẻo. Nhưng người này đã cứu được một nửa rồi, không thể cứ thế bỏ cuộc được. Hơn nữa, trong thôn chỉ có một con sông này, mọi người tưới ruộng, giặt quần áo, gánh nước đều dùng nước ở đây. Ngay cả nước giếng trong nhà nói không chừng cũng thông với con sông này. Cô nương này nếu chết trong sông thì thật là khó chịu. Nghiêm trọng hơn, vạn nhất làm không khéo xác thối rữa lại gây ra dịch bệnh thì sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play