Tuy rằng tục ngữ nói rượu ngon không sợ hẻm sâu, nhưng muốn bán hàng tốt, tuyên truyền vẫn là điều không thể thiếu. Sạp hàng nhỏ của họ không cần quá phức tạp, chỉ cần lớn tiếng rao hàng, để người đi ngang qua biết họ bán gì, làm cho quầy hàng trở nên náo nhiệt là được. Mùi hương nồng đậm của nước lẩu xuyến xuyến chính là quảng cáo hấp dẫn nhất.
Bến tàu đông người, tiếng rao hàng lớn của họ ngay lập tức khiến những người thích náo nhiệt theo bản năng quay đầu lại. Tiếp đó, mùi hương của nước lẩu đang sôi sùng sục bay ra, không cần phải tiếp đón nhiều, tự nhiên sẽ có người vây quanh.
“Huynh đệ, ngươi bán cái gì vậy? Nghe thơm quá, bán thế nào?”
Đầu tiên đến là mấy gã đại hán râu ria, quần áo và thanh đại đao cài bên hông cho thấy họ là vệ sĩ thương thuyền. Sáng nay thuyền chưa cập bến, có lẽ họ đã nghỉ qua đêm ở đây. Loại vệ sĩ thương thuyền này tiền công không ít, đều tính theo cặp, đàn ông ra ngoài ăn uống phần lớn cũng chịu chi.
“Cái này gọi là Xuyến Xuyến, có vị cay và không cay. Đồ chay một văn hai xiên, đồ mặn một văn một xiên. Chọn xong sẽ nhúng nóng cùng nhau. Nước lẩu là bí chế của nhà ta, độc nhất vô nhị ở toàn bộ huyện Đồng Ngưu. Hôm nay mới khai trương, các vị đại ca gặp đúng lúc, mua mười xiên sẽ được tặng thêm hai xiên. Mấy vị đại ca có muốn nếm thử không?”
Hoắc Thừa Nghị đánh giá thân phận của mấy hán tử, mặt tươi cười thân thiện giới thiệu, một chút cũng không có vẻ lúng túng của người lần đầu bày quán, vô cùng thuần thục.
“Chọn xong để vào đây.”, Chu Duy Bạch phản ứng rất nhanh, đưa ra một cái rổ nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play