Dù những thanh kiếm xịn đã bị người đến trước lấy đi hết, chỉ còn lại toàn đồ sắt vụn bình thường. Giới tu chân chẳng ai thèm liếc mắt, nhưng Chư Trường Ương thì nhìn mà "nuốt nước miếng ừng ực". Trong mắt cậu, đây là cả một mỏ quặng sắt đã được luyện sẵn.
Sắt là kim loại được dùng nhiều nhất trong đời sống, không có gì sánh bằng, có bao nhiêu cũng chẳng thừa, mà giờ cậu còn đang thiếu trầm trọng. Hơn nữa, sắt dùng để đúc kiếm đương nhiên phải là loại sắt khá tốt, rất có thể còn lẫn một ít vật liệu quý hiếm khác. Dù có bị rỉ sét một chút, thì vẫn dễ dàng hơn nhiều so với việc luyện từ quặng đá, quặng cát.
Chư Trường Ương vừa nghĩ đến việc sắp có một lô sắt chất lượng cao được lưu trữ trong kho xưởng, khóe miệng không thể ngừng cong lên. Thằng cha nhặt ve chai nào mà vui bằng cậu, thằng cha nhặt ve chai nào mà có thể không tốn tiền lại nhặt được nhiều sắt tốt như vậy!
"Đại gia" của ngày hôm nay chính là Cô Bồng chân nhân rồi!
Con mèo đen ban đầu nghe Ân Kham Vi nói nơi cất giấu kiếm này không còn đồ tốt, đang run cầm cập, sợ Chư Trường Ương lại bắt Ân Kham Vi mang nó đi. Giờ thấy Chư Trường Ương hài lòng tột độ với nơi này, cả người nó lập tức run lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt xanh biếc nhìn Chư Trường Ương, lớn tiếng đòi khen:
“Meo meo meo~”
"Được, ngươi cũng có chút tác dụng." Chư Trường Ương ngồi xổm xuống, gãi cằm nó, “Được rồi, không gửi mày đến Ma Vực nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT