Giai Âm "oa" một tiếng trong lòng Lý lão thái, quay đầu nhìn Ngô Nhị, chán ghét bò trở về. Trực giác mách bảo nàng, đây tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, giữ lại ắt hẳn gây họa.
Nhưng nàng còn bé, không thể nói được, chỉ có thể "chít chít" vài tiếng, phát tiết sự không vui.
"Thông gia mất rồi ư?" Lý lão thái nhíu mày. Dù sao cũng là người cùng thế hệ, đột nhiên nghe tin người chết, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái.
Ngô Thúy Hoa Nhi gật đầu, khóc đến nước mũi tèm lem, "Mẹ, chúng ta mang theo em trai con đi. Tôn gia thuyền lớn như vậy, có thêm nó cũng chẳng sao."
"Nói bậy bạ gì thế? Chẳng lẽ thuyền lớn thì nhất định phải chở thêm người à? Bến tàu bao nhiêu người muốn lên thuyền, con xem có ai dễ dàng cho người ta đi nhờ không?" Lý lão thái không thích cái kiểu đương nhiên của Ngô Thúy Hoa Nhi, bực mình đáp trả.
"Mẹ ơi, Ngô gia mình chỉ có mỗi nó là con trai một, mẹ không thể thấy chết mà không cứu chứ! Mẹ giúp con xin Tôn phu nhân một tiếng đi, Tiểu Phúc Bảo chẳng phải vừa cứu Tôn tiểu thư sao..."
"Câm miệng!" Lý lão thái thấy Ngô Thúy Hoa Nhi càng nói càng quá lời, còn đòi báo đáp ân nghĩa, càng thêm tức giận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT