Lão thái thái ngày thường rất hiểu lý lẽ, nhưng đừng ai động đến cháu gái, nếu không bà sẽ nổi giận ngay.
Cô con dâu kia đỏ mặt, còn muốn nói gì đó, Đào Hồng Anh đã lên tiếng:
"Câm cái miệng chó của ngươi lại! Mặt thì to như cái mâm, tưởng mình là người thông minh nhất thiên hạ chắc. Ta còn muốn nói đấy, lột sạch ngươi ném ngoài cửa thành, chắc chắn tướng quân thủ thành sẽ vui lắm, nạp ngươi làm thiếp, đến lúc đó tha hồ mà vui vẻ cho chúng ta qua! Sao ngươi không mau đi hiến thân đi!"
Cô con dâu "oa" một tiếng rồi khóc, ôm chặt lấy mình.
"Lý gia các người quá đáng lắm rồi! Chẳng phải là muốn mượn bạc của các người để mọi người qua cửa thành thôi sao, các người không đồng ý thì thôi, sao còn chửi người? Nhà ta mà có bạc, ta nhất định lấy ra, tuyệt đối không keo kiệt như nhà các người!"
"Hừ, ngươi còn tính toán đến cửa nhà ta rồi, còn không cho chúng ta mắng vài câu à. Ông trời là cha ngươi chắc, ai cũng phải chiều ngươi à." Triệu Ngọc Như cũng hiếm khi nói lời khó nghe.
"Ngươi nói ngươi không keo kiệt, vậy mấy ngày nay bọn trẻ không có kê ăn, gánh của ngươi rõ ràng còn, sao ngươi không lấy ra? Nhà ta lấy kê ra, ngươi để con ngươi ăn no nê? Không thèm so đo với ngươi, tưởng chúng ta đều là đồ ngốc à!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play