Nữ chính thuộc về nam chính, còn nàng chỉ là một nữ phụ pháo hôi. Muốn sống lâu, điều đầu tiên phải làm là tránh xa nam nữ chính. Nếu có thể gặp được người phù hợp và tiện thể giải quyết luôn chuyện hôn nhân đại sự của mình thì đương nhiên là tốt nhất.
Chỉ là ở thời phong kiến cổ đại, mọi chuyện đều phải tuân theo lệnh của cha mẹ và lời người mai mối, căn bản không cho phép nàng có bất kỳ ý kiến riêng nào. Đặc biệt, bản thân nàng lại là một thứ nữ không được sủng ái. Xem ra chuyện này cần phải lên kế hoạch thật kỹ, nếu không một ngày nào đó đột nhiên bị Sở lão phu nhân và đại phu nhân tùy tiện gả đi, nàng cũng chẳng biết tìm nơi nào mà khóc.
Sở Miên Miên lấy lại tinh thần, cùng Thi Vũ bước vào Phúc Cảnh Uyển của Sở lão phu nhân. Bích Ngọc Các của Sở Miên Miên là nơi hẻo lánh nhất trong phủ Thị Lang, từ đây đến Phúc Cảnh Uyển phải mất một nén nhang đi bộ, đi được nửa đường trán Sở Miên Miên đã lấm tấm mồ hôi. Đã bảy ngày kể từ khi nàng xuyên không đến đây, hôm nay là lần đầu tiên nàng bước chân ra khỏi Bích Ngọc Các. Nguyên chủ trong phủ ngoài yến tiệc gia đình thì không mấy khi ra ngoài, gần như không có cảm giác tồn tại. Mà bản thân Sở Miên Miên lại là người lười biếng, càng không muốn ra khỏi cửa, nên lần đầu đi xa như vậy có chút không chịu nổi. May mắn bây giờ là mùa xuân, nếu là mùa hè thì chắc chắn sẽ bị cảm nắng. Nàng dừng lại thở dốc một hơi, giơ tay dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục đi, không lâu sau đã đến Phúc Cảnh Uyển.
Nha hoàn thủ vệ vào báo, trong phòng Sở lão phu nhân đang ngồi trên sập gấm kéo tay đại tiểu thư Sở Tiêm Tiêm nói chuyện gia đình. Đại phu nhân Vương thị ngồi ở phía dưới. Đối diện Vương thị là một phu nhân mặc cẩm y có vài phần tương tự Vương thị, người này là chị ruột của Vương thị, phu nhân Lý thiếu khanh của Quang Lộc Tự. Hai người đang nói cười vui vẻ, thấy rèm cửa vén lên liền dừng câu chuyện cùng nhìn về phía Sở Miên Miên vừa bước vào.
Sở Miên Miên vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng này, liền vờ như không thấy, cúi đầu quỳ gối hành lễ: "Cháu gái thỉnh an tổ mẫu." Sở lão phu nhân nâng mí mắt nhìn Sở Miên Miên một cái, không mặn không nhạt nói: "Đứng lên đi."
Sở Miên Miên đứng dậy sau đó lần lượt hành lễ với hai chị em đại phu nhân, chờ hai người bảo đứng dậy liền cúi đầu đứng một bên như khúc gỗ, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Trong lòng thầm than thở, cổ đại thật phiền phức, động một tí là phải quỳ xuống hành lễ.
Bên kia, Lý phu nhân cười vẫy tay gọi Sở Miên Miên lại gần. Sở Miên Miên không có cách nào, thân phận thấp kém đành phải di chuyển bước chân qua, tiện thể tặng cho Lý phu nhân một nụ cười ngây thơ khờ khạo. Nụ cười ấy chỉ khiến người ta cảm thấy nàng là một kẻ ngốc nghếch. Sắc mặt Lý phu nhân không đổi, thân thiết kéo tay Sở Miên Miên nói: "Nhìn xem nhị tiểu thư của chúng ta lớn lên thật đáng yêu làm sao, ta thật hận không thể mang về nhà nuôi."
Sở Miên Miên nghe xong lời này ngẩng đầu nhìn Lý phu nhân một cái, rồi lại quay đầu nhìn về phía đại phu nhân đối diện. Đại phu nhân lấy khăn tay che miệng khẽ cười nói: "Vậy thì tình cảm tốt quá rồi, nhị cô nương nhà chúng ta đã cập kê, đúng là lúc phải gả chồng đấy." Lý phu nhân cười tiếp lời: "Tam công tử Tử Hạo trong phủ chúng ta cùng nhị cô nương tuổi tác tương đương, sang năm sẽ tham gia khoa cử, tiền đồ vô hạn, ta thấy rất xứng đôi với nhị cô nương đấy."
Hai người cứ thế, người một câu con gái nhà tôi xinh đẹp hào phóng, người kia một câu con trai nhà tôi ưu tú tiến bộ, đến cuối cùng cảm thấy hai người đúng là duyên trời tác hợp, chỉ còn thiếu nước là lập tức kết hôn. Nhưng không một ai hỏi ý kiến của đương sự có đồng ý hay không. Cũng phải thôi, ở nơi này chú trọng là môn đăng hộ đối, lệnh của cha mẹ lời người mai mối, không do nàng có đồng ý hay không.
Bên kia Sở Tiêm Tiêm thấy Sở Miên Miên chỉ cúi đầu không nói lời nào không khỏi cười nói: "Nhị muội muội sao vậy, sao cứ cúi đầu không nói gì thế?"
Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Sở Miên Miên. Sở Miên Miên ngẩng đầu sợ hãi nhìn đại phu nhân một cái rồi lại cúi đầu nói: "Con gái đều nghe theo mẫu thân." Đại phu nhân rất hài lòng gật gật đầu: "Nhị cô nương, Tử Hạo là một hôn sự tốt lại cùng nhà chúng ta có quan hệ họ hàng, sẽ không bạc đãi con đâu."
Lý phu nhân cũng nói: "Nhị cô nương con yên tâm, đến Lý gia thì cứ như về nhà mình, ta sẽ yêu thương con như con gái ruột." Sở Miên Miên cúi đầu trợn trắng mắt, thầm nghĩ: "Cái gì mà 'hôn sự tốt', 'yêu thương như con gái ruột', sao không thấy các người gả Sở Tiêm Tiêm qua đó? Chẳng qua cũng chỉ là củng cố lợi íchgiữa hai nhà, buộc chặt thứ tử thứ nữ lại với nhau thôi."
Đúng vậy, Lý gia tam công tử Tử Hạo là con vợ lẽ, lại còn là con vợ lẽ không được sủng ái. Giống như Sở Miên Miên, hắn có cảm giác tồn tại thấp trong phủ nhưng lại không thể bỏ qua. Đây không phải là đến tuổi làm mai hai chị em này lại gán ghép với nhau, cả hai đều không muốn thứ tử thứ nữ có hôn sự tốt, dứt khoát gán ghép một đôi được.
Thật ra trong sách có một đoạn miêu tả này, do nguyên chủ ái mộ Mục Đình Phong mà chết cũng không muốn gả, gây náo loạn rất lớn, khiến mọi người đều biết chủ mẫu ép buộc thứ nữ gả cho thân thích bên nhà mẹ đẻ. Vì chuyện này Vương thị bị người ta đàm tiếu rất lâu, còn liên lụy đến danh tiếng của nữ chủ Sở Tiêm Tiêm, cuối cùng hôn sự này không thành, chuyện này mới coi như bỏ qua. Nhưng danh tiếng của nguyên chủ cũng bị hủy hoang gần như hoàn toàn.
Hiện tại Sở Miên Miên không muốn tổn thương kẻ địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm như vậy, chuyện này cần phải lên kế hoạch thật kỹ mới được.
Hai chị em thấy mọi chuyện nói gần xong, Lý phu nhân mới đứng dậy cáo từ, Vương thị tiễn bà ra cửa, Sở Miên Miên cũng cáo lui đi ra ngoài.