Chương 6: Cô gái trầm cảm (5)
Sáng sớm năm giờ, trời vừa hửng sáng.
Thái Hiểu Phân bắt đầu cựa quậy, lục đục mặc quần áo.
Lưu Song Song ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động liền lờ mờ mở mắt, rồi bất chợt ngồi bật dậy.
Thái Hiểu Phân nhìn cô: “Hôm qua thức khuya thế, ngủ thêm chút nữa đi.”
“Không đâu, con còn phải dậy học thuộc bài.” Lưu Song Song lật chăn ra, hơi ấm cả đêm lập tức tan biến, đầu óc cũng tỉnh táo hẳn.
Thái Hiểu Phân định nói thêm gì đó, nhưng liếc thấy kim phút trên đồng hồ tường đã dịch thêm một nấc thì liền quên luôn, vội khoác áo gile phản quang màu vàng chanh, xỏ giày, cầm chổi và hốt rác rồi đi ra ngoài.
“Song Song, ra cài chốt cửa.”
Lưu Song Song bước tới.
Thái Hiểu Phân vẫn chưa yên tâm, dặn: “Lát mẹ về sẽ gọi cửa, có ai khác gõ thì đừng mở nhé.”
“Con biết rồi.”
Buổi sớm, tiếng bước chân “thình thịch thình thịch” của mẹ khi xuống cầu thang vang lên rõ ràng, sau đó là tiếng “két” của cánh cổng sắt đóng lại rồi lại trở về tĩnh lặng.
Mẹ ơi, làm sao để mẹ không phải vất vả như vậy nữa?
Lưu Song Song cứ thế lặp đi lặp lại hai câu “Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tế thương hải” (sẽ có ngày gió lớn phá sóng, treo buồm vượt biển xanh), trong lòng bỗng nảy sinh rất nhiều hy vọng.
Chỉ cần mình nỗ lực, tương lai nhất định sẽ tốt đẹp… phải không?
Tám giờ sáng, Thái Hiểu Phân lầm bầm mắng chửi khi trở về. Trong miệng bà, “tổ trưởng khu” là một bà cô hay lắm lời, thích ra lệnh, luôn phàn nàn đủ thứ cũng chính là người phụ trách vệ sinh khu phố nơi bà đang làm. Thái Hiểu Phân không ưa bà ấy, nhưng cũng ngầm ghen tị bởi bà ta là người địa phương, có nhà riêng, còn bản thân thì phải sống dưới quyền người ta để kiếm miếng ăn.
“Song Song, con cố mà học giỏi vào, nếu mẹ biết chữ thì cũng không phải dậy sớm quét đường, còn bị người ta sai bảo!”
Đang nghĩ nên an ủi mẹ ra sao, Lưu Song Song khựng lại, mím môi gật đầu, chỉ thấy cuốn sách trong tay như nặng thêm mấy phần, cả lồng ngực cũng tràn đầy bức bối.
Thái Hiểu Phân lải nhải thêm vài câu nữa, tâm trạng cũng khá hơn. Bỗng như nhớ ra điều gì, bà móc từ túi ra một cái bánh, nói: “Mẹ mua bánh nhồi nhân rồi, con ăn đi!”
Lưu Song Song nhận lấy chiếc bánh đã nguội lạnh, ăn hai ba miếng rồi đặt xuống: “Con no rồi, mẹ ăn đi.”
“Ăn gì mà no?”
“Ừm… tối qua con ăn nhiều quá.”
Thái Hiểu Phân không nghi ngờ gì, liền ăn ngấu nghiến hơn nửa cái bánh. Thực ra bà đã rất đói, chỉ là không nỡ mua thêm cái thứ hai.
Hình học không gian là phần chứng minh khiến Lưu Song Song đau đầu nhất chỉ cần không nghĩ ra đường phụ trợ, thì có ngồi đến chết cũng không làm được.
“Thế này? Không đúng.”
“Hay là thế này? Vẫn không được.”
Lưu Song Song bực bội vò đầu. Mẹ cô ở bên cạnh vẫn đang cầm chổi “xoạt xoạt” quét nhà từng nhát quét như chạm thẳng vào dây thần kinh của cô, khiến người khó chịu phát điên.
“Mẹ ơi, mẹ có thể để lát nữa hẵng quét không ạ?”
Thái Hiểu Phân không ngẩng đầu, cáu gắt: “Lát nữa? Lát nữa con dọn hả? Cả ngày toàn chuyện của con là to! Người ta còn vừa học vừa bán rau ngoài chợ kia kìa! Mẹ chỉ quét nhà thôi mà cũng làm phiền đến con? Rốt cuộc là do con không có bản lĩnh thôi!”
Con đúng là không có bản lĩnh! Lưu Song Song “bộp” một tiếng ném bút xuống bàn, theo bản năng muốn bật lại, nhưng rồi kìm xuống, mặt đanh lại, rút sách tiếng Anh ra, bắt đầu đọc to như trút giận hoàn toàn không nhận ra mẹ cô đã lặng lẽ làm nhẹ động tác.
Thái Hiểu Phân làm bán thời gian, ca sáng từ 8:30 đến 12:30, ca chiều từ 12:30 đến 8 giờ tối. Nhưng dù là ca nào thì sáng sớm bà cũng đều phải dậy sớm quét đường hai tiếng, buổi tối thì thường ngủ không đủ giấc. Đặc biệt là những hôm trực ca chiều, không được chợp mắt buổi trưa thì càng mệt mỏi hơn. Vì vậy, buổi sáng bà thường tranh thủ ngủ thêm nhưng không ngờ hôm nay ngủ một giấc tỉnh dậy đã là 11 giờ.
“Song Song, sao con không gọi mẹ dậy?”
Lẩm bẩm một câu, bà vội vàng xuống giường múc nước nấu cơm.
Thái Hiểu Phân thở hổn hển xách xô nước về, gọi cô con gái vẫn đang học bài: “Song Song, gọt cho mẹ hai củ khoai tây đi.”
Lưu Song Song nhìn bài toán vật lý đang giải dở, thở dài, đành gập sách lại.
“Dưa cải muối năm ngoái còn hai bắp, trưa nay nấu cải chua hầm nhé.”
Tay Lưu Song Song khựng lại trong lúc gọt vỏ khoai, lông mày vô thức nhíu chặt: “Cải chua hầm ạ?”
Gương mặt Thái Hiểu Phân sầm xuống ngay tức thì: “Sao hả? Không muốn ăn? Khó dễ gì thì cũng chỉ có bữa này thôi, không ăn thì nhịn!”
“……”
Cuối cùng thì món cải chua hầm, Lưu Song Song cũng chỉ ăn được vài miếng. Sắc mặt của Thái Hiểu Phân vẫn không khá hơn cho đến lúc ra khỏi cửa: “Ra cài chốt cửa đi.”
Lưu Song Song uể oải bước tới.
“Đây là tiền sinh hoạt, tiêu tiết kiệm một chút, đừng có tụ tập linh tinh với bạn bè. Mẹ kiếm từng đồng cũng đâu dễ gì…” Thái Hiểu Phân lấy ra một tờ một trăm tệ, mím môi một lúc rồi nói tiếp : “Học hành cho tốt, ăn uống đàng hoàng, có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ.”
“Vâng.” Lưu Song Song gật đầu.
“Mẹ tối nay về muộn, không đưa con đi được, con tự bắt xe buýt đến trường nhé. Nếu không có tiền lẻ thì lấy ở heo đất.”
Thái Hiểu Phân xoa đầu con gái, rồi vội vã xuống lầu bà sắp muộn giờ rồi