Quốc Sư sắc mặt âm trầm, cười lạnh vài tiếng nói: "Tiêu Lang, ngươi cứng đầu rồi hay bản lĩnh lớn rồi? Thế mà dám làm ngơ trước ngàn dặm truyền âm của ta, sao không bị liệt hỏa của ta nướng chết đi?"
Thiếu niên tên thật là Tiêu Lang, chính là đương kim Thiên Tử. Chỉ là Quốc Sư lại dám gọi thẳng tên húy của hắn, có thể thấy được việc làm Thiên Tử của hắn cũng như không. Tiêu Lang vịn vào cột hành lang, bàn tay ở nơi Quốc Sư không thấy siết chặt đến nỗi các khớp xương trắng bệch, nhưng trên mặt vẫn là vẻ cung kính pha chút sợ hãi, cố gắng giữ giọng nói trầm ổn dù có hơi run rẩy: "Quốc Sư, ta ở đây sống rất tốt, không muốn trở về."
Quốc Sư hơi híp mắt: "Đây là lý do ngươi trốn tránh không chịu gặp ta?"
Tiêu Lang ngượng ngùng khẽ gật đầu.
Quốc Sư nhìn chằm chằm hắn một lát, dần xua tan nghi ngờ trong lòng, trên mặt dần lộ vẻ coi khinh: "Nói bậy bạ gì đó? Đô thành ta đã dọn dẹp sạch sẽ cho ngươi rồi, sẽ không còn nguy hiểm nữa. Ngươi là Thiên Tử, sao có thể suốt ngày du đãng bên ngoài, vẫn là mau chóng theo ta trở về đi. Hơn nữa, Phế Đô cũng không an toàn, nếu không ngươi cũng sẽ không chạy đến Đái Quốc cầu viện binh."
Chuyện lớn như vậy đương nhiên không thể giấu được Quốc Sư, hơn nữa rất có thể Quốc Sư nghe ngóng được động tĩnh ở đây nên mới vội vàng đến. Tiêu Lang nghe hắn nhắc đến chuyện cầu viện binh, đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của hắn, trong lòng bình tĩnh không gợn sóng, cúi đầu xuống oán giận: "Nơi này bị Diệp thống lĩnh che trời rồi, ta không cầu viện binh thì chỉ có đường chết."
Quốc Sư bật cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: "Không tệ, chuyện này ngươi làm rất đúng. Ta cũng chính là nghe được việc này nên mới vội vã đến đây. Đái Quốc có công phò tá, ngươi định thưởng cho họ thế nào?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT