Thiếu niên ôm hắn nhảy lên xe ngựa, hắn vội giãy giụa ngồi xuống cho xong. Trong tai hắn nghe thấy tiếng bánh xe nghiền trên phiến đá xanh, hắn vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.
Trên đường phố có thể thấy không ít bá tánh, tinh thần diện mạo khác hẳn so với lần trước hắn đến. Tuy rằng vẫn mặc quần áo cũ nát, xanh xao vàng vọt, nhưng ai nấy đều vui vẻ ra mặt, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng tràn đầy niềm vui. Không ít người còn ôm những vật chứa đất nung sứt mẻ. Đám bá tánh này thấy xe ngựa đều vội tránh đường, nhưng trên mặt không hề có vẻ sợ hãi chết lặng, ngược lại cung kính quỳ xuống dập đầu, chờ xe ngựa đi xa lại bò dậy tiếp tục đi, vừa đi vừa nói cười vui vẻ.
Thiếu niên nói: "Sắp phát xong rồi."
Phế Đô khác biệt rất lớn so với các thành trì khác. Năm xưa nơi này phồn hoa bao nhiêu, hiện giờ lại tiêu điều bấy nhiêu. Những gia tộc thế khanh có thực lực mạnh mẽ cùng những địa chủ có của ăn của để đều đã sớm dọn đi khi dời đô, chỉ còn lại những bá tánh thuộc tầng lớp dưới đáy, không có nhiều khả năng sinh tồn. Đám bá tánh này vốn dĩ có thể dựa vào sự cần cù và thật thà để sống qua ngày, nhưng mỗi năm số lương thực trồng được đều bị Diệp thống lĩnh bóc lột gần hết, đến nỗi cuộc sống của bá tánh ngày càng khó khăn, sắp chết đói đến nơi.
Sau khi vào thành, việc đầu tiên thiếu niên làm là bảo Quý Đại Thạch lấy chìa khóa từ chỗ Diệp thống lĩnh, mở kho phát lương. Bởi vậy, mấy ngày nay trong thành vô cùng náo nhiệt, bá tánh ai nấy đều vui mừng khôn xiết, người nào người nấy mang đồ đựng cũ kỹ trong nhà đến lĩnh gạo thóc. Quý Đại Thạch phụ trách việc này nên gây dựng được uy vọng cực lớn trong dân chúng, không ít người đã tự động gọi hắn là "Quý thống lĩnh".
Vừa thấy thiếu niên và Trang Hành từ trên xe ngựa bước xuống, bá tánh đang xếp hàng trước cửa quan phủ liền nhao nhao quỳ xuống dập đầu, miệng hô "Tiên Quân", "Công tử". Quý Đại Thạch thấy người lĩnh lương không còn nhiều lắm, bèn giao việc lại cho các huynh đệ thủ hạ, còn mình thì tươi cười hớn hở chạy nhanh tới nghênh đón hai người: "Tiên Quân, công tử, đồ ăn đã làm xong rồi ạ!"
Nói rồi, hắn cầm đũa gắp một thứ rau xanh không rõ là rau dại hay lá cây trong bát đưa vào miệng. Vừa nhai, vị đắng suýt chút nữa khiến hắn rơi nước mắt, vội vàng nuốt xuống, mặt không đổi sắc nhai nát nuốt trôi. Sau đó, dưới ánh mắt thấp thỏm chờ đợi của Quý Đại Thạch, hắn gắp một miếng thịt cá đưa vào miệng. Do thiếu gừng, rượu và các loại gia vị khử tanh nên mùi tanh xộc lên suýt chút nữa khiến hắn nôn mửa. Hắn lại cố gắng điều chỉnh biểu cảm, kiên cường nhặt xương cá ra rồi ăn hết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play