Tiêu Lang nhìn hốc mắt đỏ hoe của Trang Hành, nhìn những giọt nước mắt chực trào ra trong mắt hắn, khàn giọng gọi: "Hạc Hạc..."
Hai tay Trang Hành căng thẳng, gắt gao đè lấy hai ngón tay sắp ngã xuống. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Lang đang nhắm mắt suy nghĩ, một lúc lâu sau như bừng tỉnh, chậm rãi cúi người, trán dán vào trán Tiêu Lang lạnh băng, lẩm bẩm: “Không thể nào… Không thể nào… Không thể… Tiêu Lang… Tiêu Lang, ngươi tỉnh lại đi…”
Trong Đại điện vang lên tiếng quỳ xuống đất, từng tiếng như búa bổ vào lòng Trang Hành, dội xuống hiện thực mà hắn không muốn chấp nhận.
Ngoài Đại điện, phong vân đột nhiên biến sắc, có người kinh hô.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, một người xông vào, hạ giọng vội vàng nói: "Không hay rồi, người của Ám thành đều..."
"Suỵt..." Một giọng nói khác ngắt lời hắn, nghẹn ngào: "Thiên Tử..."
Lúc này, Trang Hành không còn tâm trí để ý đến chuyện khác, hai đứa nhỏ giờ mới nhận ra mà khóc òa lên, hắn đành phải gắng gượng tinh thần ôm lấy dỗ dành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT