Hồ công nói: "Chẳng lẽ Thiên Tử lại không nể mặt ngươi? Chuyện ngươi mưu thích hai năm trước ở Vương thành chúng ta vẫn chưa quên đâu nhé. Thiên Tử niệm tình cốt nhục nên không truy cứu, nhưng tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội lần thứ hai đâu."
Kỳ Vương nghiến răng cười lạnh: "Chuyện đó vốn là giả dối, Thiên Tử biết là hiểu lầm nên mới không truy cứu, sao đến miệng ngươi lại đổi vị rồi? Ngươi đường đường là vua một nước, bớt nghe mấy lời đồn ngoài đường phố thì hơn."
Hồ công "hắc hắc" cười: "Có hay không, trong lòng ngươi tự biết rõ ràng."
Mấy vị chư hầu đều lộ vẻ xem kịch hay, chuyện mưu thích năm đó ồn ào một thời gian, Thiên Tử phái người khắp nơi truy nã Kỳ Vương để trị tội, sau đó lại đột nhiên bỏ qua, Thiên Tử nói niệm tình cốt nhục nên không truy cứu. Có người nói Thiên Tử là yếu thế trước Kỳ Vương, có người lại nói muốn khép tội thì sợ không có lý do, Kỳ Vương bị oan uổng. Mọi thuyết xôn xao, sương mù bao phủ, thật giả lẫn lộn, khó phân biệt. Sau đó Thiên Tử lâm bệnh, mọi người mới dần dời đi sự chú ý, việc này liền trở thành một bí ẩn.
Kỳ Vương không tranh cãi với hắn, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Thiên Tử bệnh nặng, để cháu trai ruột đi hầu bệnh, xét về tình hay lý đều hợp lẽ. Các ngươi chỉ biết việc này là ta đề xuất, lại không biết là tổ tông đã sớm có công đạo."
Mọi người đều chấn động, không thể tin được mà nhìn hắn, thậm chí có người nóng tính đứng phắt dậy khỏi ghế, hỏi: "Công đạo gì?"
Kỳ Vương rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, chậm rãi lấy ra một quyển trục từ trong ngực, mở ra trước mặt mọi người: "Năm đó tổ phụ phong phụ thân ta đến Nam Hoang man địa, trước khi lâm chung vẫn luôn tưởng nhớ và áy náy với phụ thân ta, nên đã đặc biệt lưu lại di chiếu này để đền bù sự tiếc nuối trong lòng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT