Hồng Lý hé cửa sổ, nhìn động tĩnh bên ngoài qua khe hở nhỏ, lúc nhắm mắt lúc cắn môi, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu. An Cẩm Thư ngồi trước chiếc bàn nhỏ, một tay chống cằm, nhìn chiếc khăn gấm mà mặt mày sầu não, phiền não không thôi.
“Tiểu thư, thằng ăn mày đã được bà lão dẫn đi rồi.”
Hồng Lý quay đầu thông báo với nàng.
“Hồng Lý tỷ tỷ, ngươi nói ta cứu hắn, giữ hắn lại có phải là sai lầm không, hắn vốn không nên có số phận như vậy.”
An Cẩm Thư u buồn nói. Hồng Lý đóng cửa sổ, đi đến trước mặt nàng, rồi trực tiếp đưa tay lấy chiếc khăn đó.
“Ấy!” An Cẩm Thư vươn tay muốn giật lại, nhưng Hồng Lý lại đưa tay ra sau lưng, ngăn không cho nàng đoạt lấy chiếc khăn.
“Tiểu thư, người đã quyết tâm giữ hắn lại thì cần gì phải lo lắng những chuyện vớ vẩn này. Tiểu thư cứu hắn khỏi vũng bùn, làm việc ở hậu viện Đô Hộ phủ dù có tệ đến đâu cũng tốt hơn hắn ở bên ngoài bị người ta roi vọt, quần áo rách rưới. Hắn nếu là vàng thì cuối cùng cũng sẽ tỏa sáng, hắn nếu là sắt gỉ thì tiểu thư dù có cho cái tốt nhất hắn vẫn là bùn nhão không thể trát tường. Vật này nô tỳ sẽ giúp tiểu thư cất đi, tiểu thư cũng đừng vì tên ăn mày đó mà phiền não nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play