Trong studio, nhiếp ảnh gia bảo Giản Hỉ và Vương Á Sơn đều cởi quần áo, thay quần lót mà bên phía họ đã chuẩn bị sẵn.
Giản Hỉ trộm nhìn lén Vương Á Sơn một cái, đừng nhìn gã vẻ ngoài như anh trai nhà bên ấm áp, gã thật sự là mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt đấy chứ. Nhìn Giản Hỉ còn có vài phần ghen ghét.
Nhân viên công tác cầm hai chiếc quần lót đến trước mặt hai người, một chiếc là quần lót đầu mèo đáng yêu, một chiếc là quần lót tam giác gợi cảm trưởng thành.
Giản Hỉ nghĩ lần này mình đến chụp quảng cáo này chủ yếu là để chứng minh hùng phong, khẳng định không thể chọn cái kiểu đáng yêu kia rồi.
Tay Giản Hỉ vừa chạm vào chiếc quần lót màu đen gợi cảm, liền thấy một bàn tay khác cũng cười sờ lên một góc chiếc quần lót đó.
Trợ lý quay chụp túm, túm, túm chiếc quần lót gợi cảm trong tay Giản Hỉ nhưng không ra, đành phải nhìn giám đốc liên lạc cầu cứu. Người sau nhìn chiếc thẻ làm việc "đáng khen" đeo trên cổ mình, đành phải căng da đầu tiến lên, túm chiếc quần lót màu đen ra khỏi tay Giản Hỉ, đổi cho cậu chiếc quần lót mèo "li hoa", lúc này mới nói: “Tiểu Hỉ, chiếc quần lót này là của cậu, cậu phụ trách quay chụp dòng quần lót đầu mèo đáng yêu.”
Giản Hỉ: “...”
“Vương Á Sơn, gã phụ trách quay chụp quần lót nam gợi cảm.”
Vương Á Sơn vẫn cười ôn nhuần: “Được.”
Chiếc quần lót đầu mèo đáng yêu trong tay Giản Hỉ là quần lót tam giác, sau khi mặc vào thì toàn bộ mông là hình đầu một con mèo "li hoa", phía sau mông còn đính một chiếc đuôi mèo uốn lượn.
Phong cách rất "ngày hệ" đáng yêu.
Lời quảng cáo cho mẫu quần lót này là: "Meo ~ Leng keng miêu của bạn đã online, khoảnh khắc khơi dậy dục vọng bản năng của bạn rốt cuộc đã đến rồi đấy."
Lời quảng cáo này chỉ cần nhìn thôi cũng đã bản năng khiến Giản Hỉ không thoải mái. Cực kỳ bi thảm hơn nữa là, Giản Hỉ còn phải thông qua camera đối mặt với đông đảo cư dân mạng nói câu lời quảng cáo này, câu nói làm người ta thấy xấu hổ đến mức muốn đào đất chui xuống.
Còn chiếc quần lót nam gợi cảm mà Vương Á Sơn phụ trách quay chụp, vừa nghe cái tên này là biết, gã phụ trách chính là phần tương đối "đỉnh thiên lập địa".
Giản Hỉ tức khắc không muốn, nhìn cái "thằng em" nhỏ bé của mình, chất vấn Ngũ Thành Thành: “Thằng em của tôi so với "thằng em" của gã Vương Á Sơn kém sao?”
Ngũ Thành Thành tuệ nhãn như đuốc, nhìn ra vài giây sau, trầm trọng gật đầu: “Chắc là kém khoảng mấy mm.”
“Thật vậy chăng? Tôi không tin.”
Cậu không tiếp thu sự thật, chạy vào WC tự mình "so đo".
So xong sau bất đắc dĩ thở dài, nguyên chủ chả trách là "tiểu 0", cái này đúng là "không cho lực" thật mà.
Cậu mặt ủ mày chau ngồi xổm trên bồn cầu mở Baidu, ở thanh tìm kiếm nhập vào:
“Làm sao để 'thằng em' của mình nhanh chóng biến lớn trong khoảng thời gian ngắn?”
“Làm sao để người ngoài nhìn 'thằng em' của mình thấy cảm giác rất lớn?”
“Khi 'thằng em' người khác lớn hơn bạn thì bạn nên làm gì?”
“Làm sao để 'thằng em' lớn biến lớn trong ba giây?”
Lục soát xong một loạt những câu hỏi kiểu này, cũng chưa tìm được phương pháp nào tương đối tốt, cậu thất vọng nhảy xuống khỏi bồn cầu. Lúc cậu định đứng lên, mặt đất hơi trơn, bị lảo đảo, điện thoại trong tay tức khắc từ khe hở dưới phòng vệ sinh rơi ra ngoài, rơi trúng chân Úc Hành, người vừa bước ra từ phòng vệ sinh bên cạnh.
Úc Hành nhặt điện thoại lên, đập vào mắt chính là "Làm sao để 'thằng em' lớn biến lớn trong vài giây?"
Bên dưới bình luận trả lời toàn là "Bạn nghĩ là Cardcaptor Sakura à, thay đổi bất thường!"
Úc Hành: “...”
Thấy người đàn ông kia đi giày da trắng tinh, mặc vest, cả người toát ra khí chất cao cấp, lại còn nhặt điện thoại của mình, phỏng chừng cũng là người trong giới này.
Sợ anh nhìn thấy nội dung điện thoại, cậu vội vàng cuống quýt đứng lên, trước khi mở cửa đã vội vàng giật lấy điện thoại, lúc này mới cảm ơn người đàn ông kia: “Cảm ơn, đây là điện thoại của tôi.”
Chờ ngẩng đầu lên mới phát hiện người đàn ông đó thế mà là Úc Hành.
“!!!”
Cậu quả thực muốn "nổ tung", đây là cái vận khí "cứt chó" gì thế, ở đây cũng có thể gặp được.
Câu nói đầu tiên theo phản xạ có điều kiện của cậu chính là: “Lão tử mới không theo dõi anh!”
Câu nói thứ hai chính là: “Lão tử ở chỗ này chụp quảng cáo!”
Câu nói thứ ba chính là: “Anh nói anh không thấy gì hết!”
Anh xem kỹ cậu một lúc, rồi mới nhàn nhạt nói: “Làm sao để 'thằng em' lớn biến lớn trong ba giây?”
“... Đệt!”
Mặt hắn đỏ bừng.
Úc Hành cười nhạo một tiếng, nhấc chân đi ngang qua bên cạnh cậu.
Cậu với khuôn mặt đỏ thẫm, nói chuyện đều có chút lắp bắp: “Mẹ... mẹ nó! Anh anh không thể đi!”
“Anh thề anh sẽ không kể chuyện này ra ngoài, bằng không tôi không cho anh đi!”
Úc Hành hiếm khi nghe lời không đi, chỉ nhìn cậu với vẻ muốn nói lại thôi một lúc, rồi mới xoa giữa mày bất đắc dĩ nói: “Cậu không cần phải trăm phương ngàn kế như vậy để thu hút sự chú ý của tôi. Tôi đối với người như cậu liền không có hứng thú.”
Cho nên "thằng em" của cậu lớn hay không lớn, đều không quan trọng.
Giản Hỉ: “...”
Cậu nhìn chiếc khuy măng sét kim cương đỏ trên bộ âu phục cao cấp màu lam của Úc Hành dưới ánh đèn lấp lánh, hai mắt cũng phủ một tầng huyết hồng. Trong đầu điên cuồng tràn ngập ý tưởng đáng sợ: [Nếu cậu 'làm thịt' cái người trước mắt này rồi ném vào cống thoát nước ] liệu có bị người ta phát hiện không.
...
“Cậu cứ thế thả lão cẩu Úc đi rồi à?” Ngũ Thành Thành không thể tin nổi nói.
“Không đi lẽ nào còn có thể giữ hắn lại mãi trong WC?” Cậu tuyệt vọng, thấp thỏm, chờ mong Úc Hành ngàn vạn lần đừng là người "miệng rộng", chuyện gì cũng kể ra ngoài.
Bất quá nhìn cái khí chất quạnh quẽ của anh, cũng không giống như là người "miệng rộng".
Chỉ là... thật sự xấu hổ quá đi mất a a a a a.
Hắn bội phục nhìn cậu, ý đồ an ủi: “Dù sao cậu ở chỗ lão cẩu Úc đã sớm không còn mặt mũi, không kém gì lần này.”
Cậu u oán: “Cảm ơn anh nha.”
“Không khách khí.”
“Không được, dù sao mặt mũi cũng mất rồi, cũng không thể để "thằng em" lại mất mặt nữa!”
Cậu cầm một nắm giấy vệ sinh "vèo vèo vèo" chạy về phía WC.
Hắn liếc mắt một cái là biết hắn đi làm gì, khóe miệng co giật đầy vô ngữ.
Trước khi quay chụp, thấy Giản Hỉ đột nhiên "biến lớn", Vương Á Sơn lo lắng. Gã vẫn luôn theo phong cách "thanh xuân đại nam hài", nhưng con đường này rõ ràng không đi được. Đang định chuyển hình sang phong cách "đại điểu gợi cảm trưởng thành". Bây giờ nếu ngay từ đầu đã bị một "tiểu bạch kiểm" "so kè thằng em", thì gã chẳng cần lăn lộn trong giới nữa.
Cho nên gã cũng vội vàng đi vào phòng thay quần áo nhét thêm vớ vào.
Chờ bắt đầu quay chụp, cậu liền thấy Vương Á Sơn ưỡn ngực với "vật" lớn đến mức có thể làm "thằng em" của gã lắc lư, qua lại "tung tăng" khoe cơ bắp và đùi gân guốc, vẻ mặt kiêu ngạo.
Giản Hỉ: “...”
“Mượt mà thế, đáng tự hào thế, dài thế! Gã vừa mới làm phẫu thuật cấp cứu à? Vị danh y nào có tay nghề may vá cao cường thế này? Cầu giới thiệu!”
“...”
Ngũ Thành Thành gạt mạnh cái đầu "lông lá" thò ra của cậu, lạnh nhạt nói: “Nhặt ve chai điên rồi, kéo ra ngoài chém đi.”
“— Mọi người vào vị trí, bắt đầu quay chụp!”
Nhiếp ảnh gia hô lên.
Hắn hồi lại cử chỉ OK, quay đầu lại đẩy mạnh cậu vào phạm vi camera.
Cậu cảm thán may mà quần lót đầu mèo của mình là cạp cao, nếu không có khi giấy vệ sinh bên trong đã lộ ra mất!
Cậu vừa mới thấy may mắn, liền thấy nhiếp ảnh gia nhìn chằm chằm thiết bị quay chụp, hô to với hắn: “Kéo! Kéo quần lót xuống!”
Cậu làm theo.
“Kéo nữa.”
“Tốt.”
“Kéo xuống.”
“Ừ ừ.”
“Kéo nữa.”
“Được.”
“Vẫn phải kéo.”
“...”
“Không đủ thấp à.”
“Tiếp tục kéo đi nha.”
“Lại tiếp tục nữa nha.”
Nhìn nhiếp ảnh gia hưng phấn đến đỏ cả mặt, cậu nổi giận: “Ông tưởng tôi 'ị phân' hả mà kéo kéo kéo! Muốn không lão tử trực tiếp lột quần lót xuống cho ông kéo một cái xem hả!”
Mẹ nó, kéo xuống chút nữa thì giấy vệ sinh "bọc thằng em" của cậu lộ ra ngoài mất!
"Đại hỉ" và "tiểu hỉ" chẳng lẽ đều không cần mặt mũi sao!
Nhiếp ảnh gia bị mắng mặt đỏ bừng.
Rồi cuối cùng không dám đề nghị yêu cầu nào quá đáng nữa. Thậm chí còn để biểu lộ lời xin lỗi, còn cố ý photoshop thêm một lớp cơ bắp mỏng lên bụng trắng nõn của cậu trong ảnh thành phẩm.
Cậu vô ngữ: “Bụng tôi vốn dĩ đã có lớp cơ bắp mỏng này rồi mà.”
“Nếu ông thật sự muốn thể hiện sự xin lỗi,” cậu chỉ vào ảnh cái "thằng em" của mình, mặt không đỏ khí không suyễn nói: “Vậy thì photoshop chỗ này cho có cảm giác lập thể hơn một chút.”
Nhiếp ảnh gia gian nan nuốt nước bọt: “... 'Thực sự cầu thị' không tốt sao?”
“Tôi đây chính là thực sự cầu thị đấy!”
Nhiếp ảnh gia: “...”
...
Vì hai loại quần lót phong cách khác nhau, cho nên cậu và Vương Á Sơn quay chụp ở hai studio riêng biệt. Chờ cậu quay chụp xong, bên Vương Á Sơn sớm đã hoàn thành công việc. Còn cốc trà sữa cậu gọi cuối cùng cũng từ từ được đưa tới.
Vương Á Sơn đưa trà sữa cho cậu và Ngũ Thành Thành, lúc này mới cười khen: “Tiểu Hỉ quả thật thiên phú dị bẩm đấy.”
Cậu khách sáo, xua tay vội vàng nói: “Không so được với huynh đệ cậu đâu, 'thằng em' to có thể vung vẩy trái phải.”
Vương Á Sơn cười ngượng: “Ha, ha.”
Cậu cũng cười mất tự nhiên: “Hắc, hắc.”
Hai người tập thể trầm mặc.
Sau đó ăn ý cùng nhau hút một ngụm trà sữa. Hai người đều quyết định sau này tuyệt đối không nhắc lại chuyện này.
Ngũ Thành Thành ở một bên trợn trắng mắt, trong lòng nói thầm: Rõ ràng đều là hai cái "tiểu 0", còn "cố gắng" muốn làm "1", xuy.
Đúng lúc cả hai đều xấu hổ không thôi, Giản Hỉ phát hiện, luồng âm khí đặc quấn quanh người Vương Á Sơn ban đầu, thế mà lờ mờ biến thành hình người, vẫn là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông kia nhìn Vương Á Sơn với ánh mắt vô cùng thống khổ. Có sự si mê, có sự tuyệt vọng, lại còn có một luồng hận ý khó có thể nói rõ.
Cậu tức khắc cảm thấy trà sữa trong tay không còn ngon.
Lúc cậu còn đang trộm quan sát người đàn ông kia, liền thấy Vương Á Sơn lấy ra một lọ xịt màu cam vàng, xịt lên người gã một trận.
Nghe mùi hương đậm đặc này, cậu không khỏi lùi lại phía sau một bước: “Mùi gì thế này?”
Vương Á Sơn cười cười nói: “Mùa hè muỗi nhiều. Cũng không biết do nhóm máu của tôi hay lý do gì khác, muỗi luôn cắn tôi. Cắn một cái là nổi lên bảy tám cục to. Cậu biết đấy, nghệ sĩ chúng tôi coi trọng cơ thể và làn da đến mức nào. Dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến việc quay chụp. Nên tôi ra ngoài đều mang theo một lọ xịt chống muỗi. Xịt cho cậu một ít đi.”
Nói rồi, gã liền xịt vào cậu một trận.
Cậu ho khan vài tiếng, thật sự không chịu nổi mùi hương này, che mũi đưa tay qua lại quạt: “Không được không được, tôi không thích mùi này. Cậu xịt cho mình đi.”
Vương Á Sơn lúc này mới tiếc nuối thu tay lại. Sau khi tạm biệt cậu, liền theo người đại diện đi rồi.
Giản Hỉ nhìn người đàn ông đau khổ đi theo gã, ánh mắt đầy ẩn ý.