Hứa Tri Mộ: “……”

Phản ứng của Hứa Tri Mộ vẫn rất nhanh, cậu giơ tay lên, xoa xoa vành tai: “Vừa nãy lúc đến đây gió lớn lắm.”

Cậu lại giả vờ nghi hoặc hỏi: “Cậu không thấy gió lớn sao?”

Hạ Minh Chu nghĩ nghĩ: “Gió thì có hơi lớn.”

Hai người rất nhanh lên đến lầu 3, tối thứ sáu sân vận động có ít người nhất, rốt cuộc cả một tuần học hành vất vả, khó khăn lắm mới đến cuối tuần, đám sinh viên trẻ tuổi hăng hái đương nhiên muốn ra ngoài chơi bời.

Hồ bơi lầu 3 có hai bể, một cái lớn hơn, một cái nhỏ hơn. Bể lớn lác đác có hai ba người, bể nhỏ thì không một bóng người.

Hai người quyết định đến bể nhỏ tập luyện.

Trước khi luyện tập, hai người đến phòng thay đồ bên cạnh thay quần áo. Sân vận động Kinh Đại mấy năm trước đã được tu sửa, phòng thay đồ đều là từng phòng riêng biệt. Thấy Hạ Minh Chu xách túi vào một phòng thay đồ, Hứa Tri Mộ rất tự nhiên mà vào phòng bên cạnh cậu.

Hai phút sau, cậu vừa mới thay xong đồ bơi, cánh cửa phòng thay đồ của cậu bị ai đó gõ nhẹ hai tiếng: "Thay xong chưa?"

"Xong rồi xong rồi." Hứa Tri Mộ nhét chiếc áo hoodie và quần vừa thay ra vào túi vải bố, vặn mở cửa phòng thay đồ.

Đồ bơi của Hứa Tri Mộ màu đen, có áo và quần đùi, nhưng mà Hạ Minh Chu có lẽ thật sự không sợ lạnh, hoặc cũng có thể cảm thấy điều hòa trong sân vận động bật rất cao, cậu ta chỉ mặc một chiếc quần đùi đen, lộ ra tám múi cơ bụng rõ ràng hơn nữa cân đối đến mức như vẽ ra.

"Hả?" Thấy ngón tay Hứa Tri Mộ vẫn đặt trên tay nắm cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào...

Ánh mắt Hạ Minh Chu theo hướng nhìn của Hứa Tri Mộ nhìn sang, Hứa Tri Mộ thấy Hạ Minh Chu cũng cúi người nhìn cơ bụng mình, vội vàng hoàn hồn, tránh đi chỗ nhạy cảm của cậu ta nói: "Chúng ta đi bể bơi thôi."

Hai người rất nhanh đến bên bể bơi, làm chút động tác khởi động rồi chuẩn bị xuống nước.

Hạ Minh Chu xuống nước trước, động tác xuống nước của cậu ta rất nhanh nhẹn. Sau khi xuống nước, cậu ta nhìn chằm chằm Hứa Tri Mộ vẫn còn trên bờ.

Hứa Tri Mộ bước một bước về phía mép bể, nhưng cậu không trực tiếp xuống nước, chân cậu dò xuống nước một chút, sau đó đột nhiên hỏi: "Hạ Minh Chu, bể bơi trong trường chúng ta mấy ngày thay nước một lần, lần thay nước gần nhất là khi nào?"

Hạ Minh Chu nhìn chằm chằm động tác của Hứa Tri Mộ, sau khi phản ứng lại, cậu ta nheo mắt hỏi: "Sợ nước không sạch à?"

"Không, không có." Hứa Tri Mộ vô tội nói: "Tớ chỉ tiện miệng hỏi thôi."

Hạ Minh Chu nhìn chằm chằm cậu nửa phút, giọng bình tĩnh trả lời: "Một tháng thay một lần thì phải, lần thay nước gần nhất chắc là nửa tháng trước."

"Nửa tháng trước à." Hứa Tri Mộ khẽ nhíu mày, cậu lại nhìn quanh cái bể bơi trống rỗng, nói: "Vậy chắc thường ngày không có nhiều bạn đến bơi lắm nhỉ?"

Hạ Minh Chu nói: "Nhiều chứ, chỉ là hôm nay thứ sáu nên mới ít thôi."

Nói xong, thấy Hứa Tri Mộ vẫn không có ý định xuống nước, Hạ Minh Chu nghi hoặc hỏi: "Cậu còn không xuống à?"

Hứa Tri Mộ hít sâu một hơi: "Tớ, tớ xuống ngay đây."

Nói xong, cậu liền mang một quyết tâm "tráng sĩ đoạn cổ tay", nửa chân bước xuống bể bơi.

Hạ Minh Chu thở dài, gọi tên cậu: "Hứa Tri Mộ."

Hứa Tri Mộ khẽ "ừ" một tiếng.

Hạ Minh Chu nói: "Bể bơi trường mình mỗi tuần năm buổi tối từ bốn giờ đến tám giờ thay nước."

Hứa Tri Mộ: "!!!"

Khóe môi Hạ Minh Chu lộ ra một nụ cười rất nhỏ.

Hứa Tri Mộ: "......"

Nhưng rất nhanh, ý cười trên mặt Hạ Minh Chu lại biến mất, cậu ta hỏi: "Trước kia cậu biết bơi không?"

Hứa Tri Mộ cố gắng quên đi nụ cười thoáng qua quyến rũ vừa rồi của Hạ Minh Chu, trả lời: "Ừm, học qua rồi."

"Đi trong nước, nổi, hít thở, động tác đơn lẻ tớ đều..." Nói đến đây, Hứa Tri Mộ đột nhiên có chút hối hận, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy sạch sẽ của Hạ Minh Chu, cậu thở dài trong lòng, miệng vẫn tiếp tục nói: "...đều biết."

Hạ Minh Chu gật đầu: "Vậy cậu làm thử cho tớ xem."

"Làm cho tớ xem."

Năm chữ hết sức đứng đắn, nhưng hô hấp của Hứa Tri Mộ khẽ gấp một nhịp.

Hạ Minh Chu phát ra một âm thanh nghi hoặc trong cổ họng: "Cậu thật sự biết?"

Hứa Tri Mộ lại lần nữa hoàn hồn, cậu vứt bỏ những suy nghĩ lung tung rối loạn kia, cằm hơi nhếch lên, mang theo bọt nước: "Tớ đương nhiên biết."

Nói xong, cậu liền bắt đầu biểu diễn cho Hạ Minh Chu xem, trước tiên là biểu diễn động tác đơn giản nhất là đi lại trong nước, tiếp theo là cúi đầu hít vào, khi hít vào đầu phải hoàn toàn chìm trong nước, quên dùng mũi thở, đổi sang dùng miệng.

Đến động tác nín thở dưới nước mười lăm giây.

Nhưng khi Hứa Tri Mộ nín thở được mười giây, cơ thể đột nhiên không chịu khống chế mà run rẩy, sắc mặt Hạ Minh Chu khẽ biến, liền nắm lấy cánh tay Hứa Tri Mộ kéo cậu đứng dậy, Hứa Tri Mộ ngay sau đó cũng ngẩng đầu lên.

Hạ Minh Chu nhanh chóng đánh giá Hứa Tri Mộ một lượt, phát hiện cậu dường như không bị sặc nước, mà là vai và tay chân vô thức run rẩy: "Cậu không thoải mái? Muốn lên bờ không?"

"Không cần, không cần, tớ nghỉ một chút là được." Hứa Tri Mộ lắc đầu nói.

Nói xong, cậu nghỉ nửa phút, cảm thấy mình không sao, cậu nói với Hạ Minh Chu: "Vậy tớ tiếp tục hít thở trong nước nhé?"

Hạ Minh Chu nghiêm túc quan sát sắc mặt Hứa Tri Mộ, nói: "Sắc mặt cậu trắng quá."

Cậu nhíu mày hỏi: "Có phải trong người không thoải mái không?"

Nói xong, cậu lại nói: "Nếu hôm nay cậu không khỏe, chúng ta đổi buổi khác luyện tập."

Thấy Hạ Minh Chu kiên quyết muốn đổi buổi tập, Hứa Tri Mộ đành phải nói: "Trong người không có không thoải mái."

Hạ Minh Chu có chút không tin, cậu cẩn thận nhớ lại từng chi tiết nhỏ khi Hứa Tri Mộ xuống nước vừa rồi, thật ra chỉ khi hai chân cậu vừa chạm mặt nước, sắc mặt đã trở nên rất trắng, trán ẩn ẩn có mồ hôi lạnh toát ra.

Thấy Hạ Minh Chu không tin, Hứa Tri Mộ đành phải nói: "Không phải cơ thể, là vấn đề tâm lý."

"Vấn đề tâm lý?" Hạ Minh Chu khó hiểu.

Hứa Tri Mộ thở dài, cảm nhận cơ thể mình đang ngâm trong bể bơi: "Năm lớp 9 tớ đi học bơi, kết quả ở bể bơi thấy một cậu bé bị chết đuối, sau đó mỗi lần bơi tớ đều có chút sợ hãi."

"Chết đuối ở bể bơi?"

"Ừm, lúc đó nhân viên cứu hộ không chú ý cái góc nhỏ kia, hơn nữa đứa bé đó là bố đưa đi bơi, kết quả bố nó chạy đi chơi điện thoại, tớ thấy người ta vớt thằng bé lên thì môi đã tím tái, sau đó nghe nói không cứu được nữa, từ đó tớ hơi sợ nước."

Ánh mắt Hạ Minh Chu lộ ra một chút quan tâm: "Vậy bây giờ cậu..."

"Bây giờ không sao, đều qua 4-5 năm rồi, cậu cho tớ chút thời gian nghỉ ngơi một lát là được." Hứa Tri Mộ nói, vươn ngón trỏ và ngón giữa ướt sũng, khoa tay múa chân một khoảng cách rất nhỏ: "Nghỉ một chút là được."

Nói xong, Hứa Tri Mộ nghỉ ngơi ba phút trong nước, tiếp theo cậu nói với Hạ Minh Chu: "Gần như ổn rồi, bây giờ tớ cho cậu xem tớ hít thở và thở ra lợi hại thế nào."

Vừa dứt lời, Hứa Tri Mộ liền úp mặt xuống bể bơi.

Hơn hai mươi giây sau, Hứa Tri Mộ ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, cậu tháo kính bơi, cười quay đầu nhìn Hạ Minh Chu: "Cậu xem, lần này tớ không sao đúng không, tớ đã bảo là tớ khắc phục được bóng ma rồi mà."

Đỗ Tư Viễn là người cuồng nhan sắc giai đoạn cuối, năm ngoái thường xuyên gào thét bên tai cậu rằng Hứa Tri Mộ khoa Sinh vật đúng là tiên giáng trần, đôi mắt ban phúc cho chúng sinh. Vì Đỗ Tư Viễn, Hạ Minh Chu bị bắt nhìn rất nhiều ảnh chụp của Hứa Tri Mộ, thậm chí năm nay hai người quen biết, còn mặt đối mặt nói chuyện vài lần, nhưng vì cậu không quá chú trọng ngoại hình người khác, nên trước nay cũng không cảm thấy Hứa Tri Mộ đẹp đến mức nào.

Nhưng nhìn những giọt nước lấp lánh ướt át rơi xuống từ gương mặt trắng sáng của Hứa Tri Mộ, cậu ấy còn cười rạng rỡ nhìn mình.

Hạ Minh Chu lúc này mới nhận ra, Hứa Tri Mộ, thật sự rất đẹp.

Tiếp theo, Hứa Tri Mộ lại biểu diễn cho Hạ Minh Chu một chút động tác nổi trên mặt nước. Hứa Tri Mộ đã nhiều năm chưa làm những động tác này, có chút lạ lẫm, nhưng sau khi Hạ Minh Chu nhắc nhở một chút, rất nhanh ký ức cơ thể cậu liền phục hồi.

Sau khi những động tác này không còn vấn đề gì, Hạ Minh Chu lại dạy Hứa Tri Mộ tư thế quạt tay và đạp chân.

Đầu óc Hứa Tri Mộ không hề ngu ngốc, khả năng phối hợp cơ thể cũng tốt, hai tiếng sau, cậu đã có thể bơi ra bốn năm mét trong bể bơi một cách ra dáng.

Hạ Minh Chu rất hài lòng với thành quả học tập của Hứa Tri Mộ, cậu nói với cậu: "Cậu đã biết bơi rồi, sau này luyện tập thêm một hai lần nữa là được."

Nghe được những lời này của Hạ Minh Chu, động tác bơi ếch của Hứa Tri Mộ khựng lại, sau đó cơ thể mất thăng bằng chìm xuống, Hạ Minh Chu nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu một phen.

Mười mấy giây sau, nửa thân trên của Hứa Tri Mộ nổi trên mặt nước, cậu xoa xoa bọt nước trên mặt, nhíu mày nói với Hạ Minh Chu: "Hình như tớ vẫn chưa bơi giỏi đến vậy."

Hạ Minh Chu nghĩ nghĩ, cảm thấy hành động vừa rồi của Hứa Tri Mộ rất nguy hiểm, mà nguyên nhân nguy hiểm thật ra là do cậu chưa bơi giỏi đến vậy. Cậu khẽ "ừ" một tiếng, rồi hỏi: "Thứ sáu tuần sau cậu có rảnh không? Tớ lại dạy cậu."

Khóe môi Hứa Tri Mộ lộ ra một nụ cười nhỏ: "Có chứ."

"Vậy thứ sáu tuần sau luyện tiếp nhé." Nói xong, Hạ Minh Chu nhìn làn da lộ ra ngoài của Hứa Tri Mộ, khẽ nhíu mày nói: "Hôm nay học đến đây thôi."

Hứa Tri Mộ cũng cảm thấy hôm nay nên dừng lại, đã hơn 11 giờ, hơn nữa cậu ngâm mình trong bể bơi hai tiếng, da dẻ đều có chút nhăn nhúm. Cậu theo sau Hạ Minh Chu lên khỏi bể bơi, sau đó hai người cầm lấy khăn lông đã để sẵn bên cạnh, xoa xoa bọt nước trên người.

Lúc này, ánh mắt Hứa Tri Mộ lại quét về phía Hạ Minh Chu.

"Hả?" Hạ Minh Chu nghi hoặc.

Hứa Tri Mộ liếm môi nói: "Hạ Minh Chu, ngày mai cậu có rảnh không?"

Hạ Minh Chu lau khô nửa thân trên, rồi tháo mũ bơi xuống, thuận miệng trả lời: "Không rảnh." Ngày mai cậu có một cuộc khảo sát cần phải đi làm.

Nói xong, chú ý thấy ánh mắt có chút tiếc nuối của Hứa Tri Mộ, Hạ Minh Chu hỏi: "Sao vậy?"

"Vốn định mời cậu ăn cơm." Hứa Tri Mộ cười nói: "Cảm ơn cậu đã dạy tớ bơi."

Không đợi Hạ Minh Chu nói không cần, Hứa Tri Mộ lại nói: "Bằng không tớ ngại tuần sau lại làm phiền cậu."

"Nhưng mà ngày mai tớ thật sự không rảnh." Ngày mai phải đi đến một công ty robot nào đó làm khảo sát, rất quan trọng, không thể đổi lịch.

Nghĩ đến đây, Hạ Minh Chu hỏi: "Ngày kia được không? Ngày kia tớ không có lịch."

"Ngày kia à." Hứa Tri Mộ khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị mở miệng, Hạ Minh Chu như sực nhớ ra điều gì, cậu hỏi: "Ngày kia cậu không tiện sao?"

"Không có không có không tiện." Hứa Tri Mộ vội vàng nói: "Chỉ là chiều ngày kia tớ hẹn Mạc Mạc đi mua chút quần áo dày, dự báo thời tiết nói tuần sau Kinh Thị sẽ rất lạnh." Mà Vu Mạc ngày mai câu lạc bộ có hoạt động, không thể đổi sang ngày mai đi mua được.

Hứa Tri Mộ suy nghĩ về thời gian cần thiết để mua quần áo, hỏi: "Vậy tớ mời cậu ăn cơm tối ngày kia được không? Buổi tối tớ rảnh."

"Hứa Tri Mộ." Hạ Minh Chu đứng dưới ánh đèn treo sáng rực của sân vận động, đột nhiên gọi đầy đủ tên cậu.

"Ừm?"

Đôi mắt đen láy của Hạ Minh Chu nhìn cậu, hỏi: "Tớ cũng muốn mua vài bộ quần áo ấm, ngày kia có thể đi cùng cậu không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Ngủ ngon ngủ ngon ngủ ngon

Bắt lấy từng bạn nhỏ đáng yêu đang đọc truyện hun hun hun hun mạnh mẽ hun hun

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play