Ánh trăng không biết từ lúc nào đã ló ra hơn nửa vầng từ tầng mây, ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng phòng học, cũng phủ lên người Khương Từ một lớp ngân sa, khiến cậu ta trông có vẻ thánh khiết.
Một bóng hình mà người khác không thể thấy đang ngồi đối diện Khương Từ, đó là một người đàn ông tuấn mỹ vô cùng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng tựa như được người ta tỉ mỉ điêu khắc, chỉ là sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xuyên qua người đàn ông kia rơi xuống đất, hắn vậy mà không có bóng.
Khương Từ gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc bút trước mắt, cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng có người đang nắm tay mình, chính là cái Bút Tiên kia.
Có lẽ là vì cậu ta vẫn luôn không có động tĩnh gì, Đường Khiếu bên ngoài không nhịn được muốn trèo cửa sổ vào thì bị người bạn giữ lại, Thường Hinh mắt sáng quắc nhìn cậu ta, nhỏ giọng thúc giục: “Tiếp tục đi, sau đó phải mời hắn đi cho tử tế.”
“Bút Tiên, Bút Tiên, xin hỏi... đêm nay chúng ta có thể thuận lợi rời đi không?”
Chiếc bút dừng lại rất lâu tại chỗ, Khương Từ khẩn trương đến muốn chết, sợ Bút Tiên đưa ra câu trả lời phủ nhận, cậu ta lại không dám thúc giục, chỉ có thể cẩn thận nhìn vào khoảng không đối diện.
Có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cậu ta, thái độ khinh bạc lại suồng sã, Khương Từ sững người một chút, tiếp theo tay cậu ta bị người kéo đi chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn vào chữ "Có thể", Khương Từ lập tức bị dẫn dắt sự chú ý, người cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT