Phó Nghiên Từ là một tên hỗn đản.
Chuyện này chính hắn cũng không phản đối.

Đặc biệt là sau khi vén khăn voan cưới, nhìn thấy gương mặt mỹ nhân trước mắt — Du Thanh — đang xấu hổ, ánh mắt đầy giận dữ nhưng lại bất lực, hắn càng cảm thấy câu nói đó rất đúng.

Hôm nay vốn là ngày đại hỉ của hắn, vậy mà lão Hoàng đế trước lúc băng hà còn phải ghê tởm hắn một phen: lấy chiến công của hắn ra làm điều kiện, ép hắn thành hôn.

Mà người bị chỉ hôn chính là vị mỹ nhân đang bị hạ “nhuyễn cốt tán” trước mắt — Du Thanh, độc tử của đương kim Thừa tướng, đại văn thần của triều đình, cũng là con cưng của kẻ đối đầu sống chết với Quốc công phủ.

Phó Nghiên Từ đối diện ánh mắt tràn đầy oán khí kia, chậm rãi ngồi xuống cạnh Du Thanh. Cảm giác người bên cạnh vì hoảng hốt mà khẽ rụt lại, hắn càng cảm thấy mình thật đúng là… hỗn đản.8

Thiên sát, càng nghĩ càng… hưng phấn.

Phó Nghiên Từ, tuy tên nghe như văn nhược thư sinh, kỳ thật là loại lưu manh đánh đâu thắng đó nơi quân doanh. Nghe mãi những câu chuyện về cường thủ hào đoạt trong quân, bây giờ tự dưng trở thành nhân vật chính, hắn lại có chút… thẹn thùng.

Phó Nghiên Từ chột dạ đưa tay sờ mũi, rất có dáng vẻ “quân tử” mà gỡ mảnh vải ướt sũng nước bọt đang bịt miệng tân thê xuống.

Mảnh vải vừa gỡ ra, hắn nhìn nhìn chất liệu quen mắt, sau đó chậm rãi mở ra… Trời ạ, là một cái quần lót – chính xác là quần lót của hắn! Phó Nghiên Từ tức khắc lần thứ ba trong đêm cảm thấy bản thân đúng là cái hỗn đản!

Có lẽ là Hồng Nương sợ Du Thanh mở miệng mắng chửi thế tử quốc công phủ đến long trời lở đất, nên liền lấy… quần lót của hắn nhét vào miệng Du Thanh để bịt lại.

Nhìn bộ phận ướt sũng kia, mặt Phó Nghiên Từ bất giác đỏ lên một mảng rõ rệt.

Du Thanh bị bịt miệng đã lâu, vừa được “giải thoát” thì cằm mềm nhũn, hoàn toàn không nói nổi. Nhưng tay chân vẫn bị trói chặt, hắn chỉ có thể yếu ớt tựa vào gối, thở dốc từng hơi.

Đợi đến khi hắn hồi sức được một chút, liền phát hiện Phó Nghiên Từ đang cầm một mảnh vải bị nước bọt làm ướt, ngơ ngác nhìn chằm chằm. Du Thanh định thần nhìn kỹ — suýt nữa hộc máu — đó không phải vải gì khác, mà chính là… quần lót của tên kia!

Hắn tức đến nỗi môi run lên, cả người phát run, nghiến răng mắng ra một chữ: "……Hỗn đản!”

Phó Nghiên Từ nghe vậy, rất thành thật gật đầu đồng tình: "Ừ, ta cũng thấy ta là cái hỗn đản thật.”
Nhưng ngay sau đó lại vô tội nói tiếp: “Có điều, lấy nó nhét miệng ngươi, chuyện này… thật sự không phải ta làm đâu.”

Thấy Du Thanh tức đến sắp ngất, hắn luống cuống giải thích:“Không sao, không sao! Cái quần lót này không phải cái ta hay mặc, hơn nữa cũng giặt sạch rồi, không bẩn đâu……”

Du Thanh run giọng mắng: "Các ngươi Quốc công phủ… quả thực… khinh người quá đáng!!”

Nghe hắn nói ra miếng vải vừa bịt miệng mình còn là đồ người ta mặc, cảm giác hổ thẹn xấu hổ lập tức xông thẳng lên óc. Hắn thật sự cảm thấy… môi lưỡi mình như vẫn còn vương mùi người kia!

Phó Nghiên Từ thấy hắn như sắp nghẹt thở vì tức, vội vàng an ủi: “Thật sự không có gì mà! Lúc bọn ta đào hố bắn tên trong quân doanh, miệng không có gì cắn, mấy tên lính còn cắn… vớ vào miệng nữa cơ, ha ha ha…”

Du Thanh nghe xong mấy câu ấy, cảm giác buồn nôn lập tức ập tới. Vừa rồi hắn còn uống rượu hợp cẩn, vốn đã hơi chóng mặt, giờ nghe thêm mấy lời này, "Oa" một tiếng, cả người liền mềm nhũn ngã vào lòng Phó Nghiên Từ, bắt đầu nôn.

Chỉ là hôm nay chưa ăn gì, nôn ra cũng chỉ có thể là nước miếng mà thôi.

Phó Nghiên Từ cảm nhận rõ ràng trên cánh tay mình là một cơ thể mềm mại ấm áp đang dán vào — cả người hắn lập tức cứng đờ lại.

Tay chân luống cuống không biết đặt đâu, cuối cùng đành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng người trong ngực, giúp hắn thuận khí.

Thấy người kia đã tạm ổn hơn một chút, hắn cũng chẳng để tâm việc trên người mình bị nôn đến dơ bẩn, rất có trách nhiệm mà tự giác vươn tay với lấy chén rượu hợp cẩn còn sót trên bàn.

Du Thanh sau khi nôn xong cả người rã rời, thử mấy lần vẫn không thể chống người dậy nổi, đến mức khóe mắt cũng bắt đầu hoe đỏ vì tủi thân.

" A!”

Bỗng nhiên, cả người hắn bị Phó Nghiên Từ ôm ngang eo nhấc bổng lên, vòng một cái giữa không trung rồi thẳng thừng đặt xuống đùi hắn. Hai cánh tay siết lấy eo hắn giống như kìm sắt, siết đến mức đau nhói.

"Tê… Ngươi làm gì thế?! Buông ta xuống… Ngô!”

Chưa kịp dãy dụa bao nhiêu, môi đã bị chặn lại.

Phó Nghiên Từ căn bản không muốn nghe hắn lải nhải, dứt khoát nâng ly rượu hợp cẩn lên rót vào miệng Du Thanh, coi như để hắn súc miệng.

Hắn đã nhịn đến cực hạn rồi. Nhìn đôi môi kia khẽ hé khép mở, hắn sớm đã chỉ muốn… nhào tới hôn xuống.

“Khụ khụ… Ngươi —— ngô!”

Du Thanh còn chưa kịp mở miệng, môi đã bị một luồng hơi thở đầy tính xâm lược chặn lại. Khuôn mặt anh tuấn pha chút dã tính của Phó Nghiên Từ phóng to ngay trước mắt hắn.

Hắn thế mà… cắn lên!

“Đau!” Du Thanh đau đến bật kêu, muốn nghiêng đầu né tránh thì eo đã bị bàn tay to lực lưỡng kia giữ chặt, thân thể va vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, chấn đến tê rần cả người.

Phó Nghiên Từ, người từng bị quân địch trên chiến trường gọi là Lang Vương thảo nguyên, dù ở trước mặt tân hôn thê tử, cũng không giấu nổi bản tính hoang dã.

Ví dụ như hiện tại, cảm thấy tư thế còn chưa đủ hài lòng, hắn liền bế người thẳng lên, đặt Du Thanh quỳ gối giữa hai chân mình. Một tay gắt gao giữ lấy hai tay người kia kéo ra sau lưng, tay còn lại bóp eo hắn chặt đến mức gần như không thể nhúc nhích.

Phó Nghiên Từ thấy Du Thanh vẫn cắn răng không chịu mở miệng, ánh mắt bắt đầu đỏ lên, mang theo vài phần lệ khí như khi ra trận. Hắn cúi đầu, cắn lên phần cổ mềm mại của đối phương, răng nanh nhẹ nhàng siết lấy rồi cọ cọ như dỗ dành:

“Khanh Khanh… sao còn chưa chịu mở miệng? Hử?”

Du Thanh bị cắn đúng chỗ yếu, tay chân lại bị giữ chặt không thể phản kháng, chỉ có thể run rẩy, hơi thở cũng trở nên gấp gáp:

“Đừng… đừng gọi ta là Khanh Khanh… A!”

Phó Nghiên Từ chẳng thèm nghe, môi lại dán lên.

Lần này, Du Thanh chưa kịp kêu, môi đã bị mạnh mẽ xâm chiếm. Hắn muốn cắn nhưng cuối cùng vẫn bị ép đến đầu lưỡi run rẩy đáp lại. Cả khoang miệng tràn đầy hơi thở của nam nhân.

Nước bọt chảy theo cằm xuống từng giọt — đến mức cằm hắn cũng không hứng nổi nữa.

Phó Nghiên Từ từ trước đến nay không phải người biết kiềm chế. Đêm tân hôn này, hắn như hóa thành một Lang Vương đích thực, vung đao chiếm thành, từng tất lãnh thổ đều bị hắn chinh phạt không sót chút nào.

---

Sáng hôm sau.
Phó Nghiên Từ bụng no rượu đủ, tinh thần sảng khoái, mặt mày hớn hở bước ra từ tân phòng. Hắn toàn thân nhẹ nhõm, một thân thanh tân tuấn dật.

Du Thanh — người đêm qua bị hắn làm cho chết đi sống lại, vẫn còn đang ngủ mê mệt trên giường.

Phất Kiếm đã đứng chờ ngoài cửa, vừa thấy Thế tử cuối cùng cũng chịu rời khỏi tân phòng, lập tức bước nhanh đến.

Hắn khom người, đưa thanh loan đao mỏng như cánh ve vào tay Phó Nghiên Từ, cung kính hỏi:

“Thế tử, hôm nay… người vẫn muốn vào triều sao?”

Phó Nghiên Từ vòng ngón tay nhẹ búng vào thân đao, nghiêng tai lắng nghe tiếng lưỡi dao rung lên vang vọng, ánh mắt nheo lại, đầy hưởng thụ.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, trong đồng tử như có dã lang tiếu ý trào dâng, đầy vẻ trào phúng. Lưỡi nhẹ nhàng liếm qua cánh môi còn lưu dấu răng đêm qua, ánh nhìn đảo qua mũi đao lóe hàn quang trước mặt.

"Đi, vì sao lại không đi?” — Phó Nghiên Từ cười nhẹ, giọng mang theo vài phần giễu cợt — “Bổn thế tử vừa đại hôn, đúng lúc khiến đám lão bất tử kia mở to mắt mà nhìn.”

Phất Kiếm đứng bên nghe vậy, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán:
Quả nhiên, nhân duyên là thứ không thể cưỡng cầu. Nhìn ánh mắt chủ tử, chỉ e lần này là thật rồi.

Phó Nghiên Từ thấy hắn thất thần, nhướng mày bật cười, tiện tay múa một vòng đao hoa xinh đẹp, lưỡi đao đảo một vòng liền chỉ xuống đất. Hắn nghiêng người dùng mũi đao nâng cằm người kia lên, con ngươi u tối sâu thẳm:

"Hôm nay tâm tình bản vương tốt… không giết người.”

Dứt lời, hắn vỗ nhẹ sống đao lên má Phất Kiếm, cười híp mắt nói tiếp:

"Còn không mau chuẩn bị ngựa cho gia?”

Phất Kiếm không dám chậm trễ, lập tức xoay người đi chuẩn bị.

Phó Nghiên Từ cất bước lên ngựa, trước khi đi còn vô cùng vui vẻ quay đầu phất tay với cánh cửa tân phòng đã khép kín:

"Phu nhân à, chờ vi phu hồi triều sẽ về cùng ngươi dùng trà.”

Dứt lời, hắn dắt cương ngựa từ tay Phất Kiếm, xoay người nhẹ nhàng nhảy lên lưng con thất bảo mã cao lớn. Hai chân kẹp ngựa, gõ nhẹ:

"Vi phu đi đây! – Giá!”

---

Trong phòng, Du Thanh vẫn chìm trong mộng mị.

Trong giấc ngủ mơ màng, hình như có người bên tai ríu rít, khiến hắn cau mày khó chịu.

Du Thanh là con trai độc nhất của đương kim Thừa tướng, từ nhỏ đã được nuông chiều như trân bảo. Mẫu thân mất sớm, phụ thân sủng đến tận trời. Cả đời chịu khổ chỉ là do thuốc đắng và sách vở mà thôi. Nào từng nếm qua mùi vị bị Lang Vương lăn lộn một đêm trời long đất lở?

Cứ như vậy, hắn ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, mới dần dần tỉnh lại.

---

Cùng lúc đó.

Phó Nghiên Từ đã rời triều, đem bá quan văn võ chỉnh đến im re không dám hó hé. Lúc về, hắn cưỡi ngựa chậm rãi dạo quanh phố lớn. Người đi đường thấy hắn cưỡi con hắc mã cao lớn, hình dung tuấn lãng lại mang sát khí quân doanh, sợ tới mức tránh xa cả trượng.

Hắn ghé vào một sạp trang sức, ánh mắt dừng trên một cây ngọc trâm khắc từ thanh trúc, cảm thấy đặc biệt hợp với khí chất của Du Thanh.

"Cây trâm này, bao nhiêu tiền?” — Hắn hỏi, giọng thản nhiên.

Quán chủ cả người run lẩy bẩy, hiếm khi thấy được vị khách cường tráng mang đầy sát khí như vậy, ngập ngừng đáp:

“Mười… mười…” 

“Mười lượng đúng không? Cầm đi.” — Hắn không chờ người kia nói xong đã tiện tay thả mười lượng bạc trắng lên bàn, rồi xoay người lên ngựa đi luôn.

Quán chủ sững người ngồi bệt xuống đất, đôi tay run rẩy nhặt bạc mà mãi không xong:

“Mười… mười quan tiền thôi mà…”

---

Phất Kiếm cưỡi ngựa đi theo phía sau, bỗng nghe Phó Nghiên Từ lên tiếng: 

“Phất Kiếm, ngươi nói… thế tử phi có thích cây trâm này không?”

Hắn nhìn ngọc trâm đang được chủ tử nâng niu trong tay. Dáng trâm bình thường, tạp chất cũng nhiều, chỉ là thanh tú đôi phần… Hắn suy nghĩ một chút, lựa lời cẩn trọng:

"Thế tử đã chọn, đương nhiên là vật tốt nhất thiên hạ.”

Phó Nghiên Từ liếc mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên:

“Không tồi. Câu này nói đến gia trong lòng ngọt ngào. Trở về, cho quản gia viết thưởng bạc cho ngươi.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play