Hà Tĩnh Yên cười cười chạy đến hôm chầm lấy người Dư Tô Nhu, bỏ lại vali và mẹ cô mà nói “Cưng à,lâu rồi không gặp, có nhớ tao hong~”giọng điệu nũng nịu vang lên.
Dư Tô Nhu vỗ vỗ lưng cô “nào ~ chúng ta dẹp hành lý, rồi đi chơi, buôn mình ra nào”.
Nhìn con gái vui vẻ cười đùa như vậy,Hà Ôn Thy nói “bảo bối tối nay không ngủ với mama yêu dấu à”.giọng nói đùa giỡn vang lên,cô không thèm nhìn mà nói.
“Mẹ biết rồi còn hỏi nữa,con và Nhu Nhu sẽ ngủ chung”/cười tít mắt/.
Nghe Hà Tĩnh Yên nói vậy,Dư Tô Nhu liền cười cười “chị ba, em vào với Yên Yên nhaaa”.
“Ừm”.
Sau khi hai người họ vừa đi,Dư Quan Huy đi ra “ủa chị ba,sao con Nhu Nhu gọi Yên Yên mà không gọi là Hoa Hoa?” .Khó hiểu nhìn Hà Ôn Thy ,ánh mắt kiểu chị biết gì hã.
Dư Âm Tuấn đi đến “đúng đó,sao thế Thy, cháu nói cho chú nghe thử xem nào”.
“Con bé ngày mai sẽ đổi họ tên, nên Nhu Nhu nói thế”.
Nghe vậy mọi người đồng thanh “Ồ…”
Đang nói thì Hà Tĩnh Yên chạy ra,vô tình nghe được câu cuối nên hét “này này người ta dễ thương lắm đấy, đừng có mà nói xấu sau lưng người ta” nói rồi liền chạy đến người ngồi trên giường gỗ, ôm ôm ấp ấp nói.
“Bà ơi cho chúng cháu mượn bếp than nha~ cháu yêu bà lắm lắm á!”.
Giọng nói ngọt ngào đến chảy nước khiến mọi người ở đó đều có cùng một suy nghĩ *con bé này sao càng ngày, càng giỏi nịnh nọt người ta vậy chèn*.
Còn về phía người được nịnh, Hà Liêm Trang cũng như mọi người mà không cưỡng lại được, liền véo nhẹ má cô, nói “Đừng phá phách quá, nghe chưa” nói rồi bà còn mắng yêu cháu gái vài câu.
Sau khi nói xong cô liền kéo tay Dư Tô Nhu lên xe đạp điện, rồi phóng đi miệng nói to “bọn con đi mua đồ ăn đây, sẽ về sớm, mọi người đừng lo!!!”.