Chung Ly Đình Châu — thiên tài mạnh nhất Hoa Quốc — từ trước đến nay chưa từng là kẻ chỉ biết lẩn trốn. Con đường tu tiên của ta, tín niệm mà ta theo đuổi, chính là: sát, là chiến.
Giết chóc không ngừng nghỉ, ý chí không thể lay chuyển — chỉ có như vậy, con đường ấy mới có thể vươn xa.
Người khác tu tâm, còn hắn tu thế. Hắn là mũi nhọn, là lưỡi dao sắc bén, là sát ý dày đặc — không đánh không lui, đó mới là bản sắc của ta.
Cao Hàn lập tức cảm nhận được một luồng khí tức hoàn toàn khác biệt phát ra từ người Chung Ly Đình Châu. Luồng khí ấy khiến người ta cảm thấy bất an, như thể sắp có điềm gở ập đến từ tứ phía.
Nhìn khí thế đột nhiên thay đổi của Đình Châu, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác rõ ràng: đây mới là bản chất thật sự của anh — chứ không phải cái vẻ ngoài miệng lưỡi khéo léo thường ngày.
“Anh… chắc chắn chứ?” Cao Hàn phá vỡ không khí kỳ dị, nhẹ giọng hỏi.
Chung Ly Đình Châu mỉm cười: “Em có biết hiện tại ta đang ở cảnh giới nào không?”
Cao Hàn nhìn anh từ trên xuống dưới, đáp: “Có lẽ là Nhị đẳng thượng cấp.”
“Đúng. Nhưng chính xác hơn, là Nhị đẳng thượng cấp đỉnh phong. Ta đã dừng ở đỉnh này suốt một năm nay rồi.”
Với người bình thường, bị kẹt một năm ở một cảnh giới là điều quá đỗi bình thường — có kẻ còn dừng mười mấy năm cũng chẳng nhích nổi nửa bước. Nhưng với thiên tài tuyệt đỉnh như Chung Ly Đình Châu, một năm ngưng trệ... là một việc rất hiếm gặp.
“Không phải vì ta không thể đột phá.” Giọng anh trầm xuống, “Mà là vì ta đang rèn khí thế.”
Lời vừa dứt, một luồng khí thế hùng mạnh như thủy triều lập tức bùng phát từ người anh.
Hoàng Lê nhị lão đang vây công Viên Thiên Sinh, liền cảm nhận được khí thế này. Không chỉ cường đại mà còn sắc bén lạnh lẽo đến thấu xương. Cả hai đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy — là Chung Ly Đình Châu.
“Không thể nào! Sao hắn lại có khí thế của cường giả Nhất đẳng?” Lê lão thất thanh.
Rõ ràng khi nãy bọn họ còn thấy hắn vừa mới giết Viên Đại xong!
Khí thế của Chung Ly Đình Châu tiếp tục dâng trào dữ dội như đê vỡ. Linh khí xung quanh bị hút về phía anh với mật độ kinh hoàng, như cả trời đất đang đổ dồn vào một thân thể duy nhất.
Cao Hàn trừng mắt nhìn, khiếp sợ nhận ra — Chung Ly Đình Châu đang đột phá tại chỗ.
Đột phá không đáng sợ. Đáng sợ là nếu bị quấy nhiễu giữa chừng, sẽ tạo ra phản phệ nghiêm trọng, nhẹ thì tổn thương căn cơ, nặng thì cả đời không thể tiến thêm bước nào.
Linh khí quanh người Đình Châu dày đặc đến mức hoá thành từng dải ánh sáng như cầu vồng. Ánh sáng ấy rực rỡ như ngân hà đổ xuống, đến mức kéo cả mây đen trên bầu trời hắc thủy đàm tụ lại một chỗ.
Biến động quá lớn khiến cả người lẫn thú đang giao chiến đều bị thu hút.
“Có người đang đột phá?” Minh Hải Phong vừa lui ra sau vừa khó nhọc nhìn về nơi phát ra linh khí.
“Xem tình hình, hẳn là một cường giả nhân loại.” Thi Lăng Phong đáp, lập tức rời khỏi Hắc Giác để ứng cứu.
Cả hai đều tưởng rằng người đang đột phá là một trong ba nhân loại đã giao chiến từ trước.
…
“Lão bằng hữu, còn cầm cự được không?” Thi Lăng Phong hỏi.
“Cố thêm chút nữa…” Minh Hải Phong thở dốc, “Nếu không trụ nổi… ngươi cứ chạy trước.”
“Hôm nay đừng mơ chạy được!” Hắc Giác gầm lên giận dữ.
Tất cả đều hiểu rõ: nếu thêm một cường giả nữa gia nhập, thế cục sẽ đảo ngược. Vì vậy, đám dị thú quyết định tốc chiến tốc thắng.
…
Cùng lúc đó, Cao Hàn càng thêm lo lắng cho người yêu. Hắn lấy ra mấy viên tinh hạch cao cấp, lần lượt đặt vào tay Đình Châu.
Anh hấp thu cực nhanh. Mỗi viên tinh hạch mười hai cấp chỉ trụ được vài giây là bị hút cạn.
Cao Hàn liên tục tiếp tế, hết viên này đến viên khác, tổng cộng hơn chục viên — tất cả đều bị nuốt sạch. Hắn nghi ngờ phần lớn linh lực đó không được cơ thể anh hấp thu, mà bị hắc khí bao quanh nuốt trọn.
Thời khắc đột phá chân chính đã tới. Linh lực bắt đầu công phá bức tường chắn giữa Nhị đẳng và Nhất đẳng.
…
Lê lão nóng ruột: “Đại ca, hay là ta giết hắn trước đi? Nếu hắn đột phá thành công, chúng ta chết chắc.”
Hoàng lão gầm lên: “Ngươi ngu à! Còn chút nữa là giết được Viên Thiên Sinh rồi! Đột phá ở vùng thiên tai đâu phải chuyện dễ. Cứ để hắn tự chơi với số mệnh!”
…
Quả nhiên, đám sinh vật biến dị cường đại đã bị khí tức của Đình Châu hấp dẫn, bắt đầu kéo đến. Một đàn dị thú lao đến từ xa.
Cao Hàn lập tức bố trí hai tầng trận khí phòng ngự, mang hết toàn bộ tài nguyên và linh khí ra sử dụng.
Chẳng bao lâu sau, một bầy dị thú cấp mười và mười một đã tiếp cận. Mỗi bước chân của chúng làm mặt đất rung lên từng hồi.
Một con dị thú mười một cấp dẫn đầu húc thẳng vào trận khí, gây ra một đợt sóng linh lực dao động.
Lũ thú thi nhau tấn công, tầng trận khí đầu tiên nhanh chóng vỡ nát.
Chúng tưởng như đã phá được phòng tuyến, hưng phấn xông tới, nhưng lại bị tầng trận khí thứ hai chặn lại.
Trận khí thứ hai vững chắc hơn, nhưng Cao Hàn biết rõ: cũng chẳng trụ được bao lâu.
…
Trên bầu trời, Hoàng lão và Lê lão hợp lực tấn công. Từ xa nhìn lại, Cao Hàn thấy rõ Viên Thiên Sinh đã rơi vào thế hạ phong.
Đúng lúc đó, dị thú đầu đàn bỗng ngừng tấn công, triệu hồi đàn thú lùi lại, chuẩn bị đại chiêu.
Ầm ầm! Trận khí lại chấn động dữ dội.
Cao Hàn siết chặt đại đao linh khí, ánh mắt nghiêm nghị. Một khi trận khí vỡ nát, hắn sẽ là phòng tuyến cuối cùng.
Quả nhiên, sau vài đợt công kích điên cuồng, tầng trận khí thứ hai cũng tan tành.
Không chần chừ, hắn lao vào giữa đàn thú, thi triển linh thuật đao pháp cao cấp, chém ngã mấy con. Nhưng không thể ngăn được con dị thú mười một cấp đang áp sát.
Con thú ấy da dày thịt béo, chặn đứng đao mang, lao tới như một quả núi lăn.
Cuộc chiến… chính thức bắt đầu.