Thực ra Lane định nói rằng cho dù y tá ngoài cửa có gõ mạnh đến đâu cũng không thể vào được, nhưng không hiểu sao, nghĩ đến việc họ có lẽ không sống nổi qua đêm nay, ham muốn giải thích của hắn lập tức biến mất.
Giải thích để làm gì chứ? Trong cái thế giới như c* này, làm gì còn hy vọng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Lane vừa mới phấn khích vì phát hiện người sống đã trở lại bình thản. Hắn thản nhiên ngồi xuống mép giường, thậm chí còn muốn vỗ vỗ chỗ bên cạnh mời chàng thanh niên tội nghiệp ngồi cùng.
Tưởng rằng cậu ta đã sợ đến mức không dám nhúc nhích, nào ngờ vừa mới ra hiệu, chàng thanh niên đã đứng phắt dậy rồi ngồi xuống bên cạnh.
Druid: ?
Cơ thể... cơ thể không nghe lời nữa rồi.
Druid còn chưa kịp định thần, tiếng đập cửa bên ngoài đã im bặt.
Trong phòng bệnh, không khí tĩnh lặng đến rợn người. Druid thở phào nhẹ nhõm: "Kết thúc rồi sao?"
"Chưa đâu. " Lane bình thản nói. "Đêm còn dài lắm. Chừng nào mặt trời chưa lên, bệnh viện này vẫn chưa thể gọi là an toàn. "
• Như để chứng minh lời hắn, từ bức tường bên cạnh vang lên tiếng móng tay cào xé.
Druid toàn thân run lẩy bẩy.
"Cậu làm gì vậy?"
"T-t- tôi không chịu nổi cái âm thanh này!" Druid nuốt nước bọt, nhìn về phía bức tường. "Không lẽ cô ta định từ phòng bên đi vào!?"
Lane lạnh lùng đáp: "Chỉ cần không tự mở cửa thì y tá không vào được. Còn phòng bên. .."
Hắn ngừng lại. Druid hy vọng hỏi: "Có lẽ người phòng bên sợ quá, muốn nhờ chúng ta giúp. "
"Không phải đâu. "
"Hả? Tại sao?"
Lane nghiêng đầu, giọng điệu bình thản như đang bàn về thời tiết: "Bởi vì đêm qua đúng giờ này, người phòng bên đã bị y tá lễ tân lôi ra giết chết rồi. "
Hắn chợt nhớ ra điều gì đó, tiếp tục gây tổn thương tâm hồn non nớt của Druid: "Có lẽ cậu đã thấy thi thể của hắn ta rồi đấy. Y tá lễ tân hình như rất thích mùi vị bệnh nhân. "
"Hả?" Druid bỗng nhớ đến món chân gà mà y tá lễ tân lúc nãy đang gặm.
Druid: nôn
"Vậy. .. vậy phòng bên. .."
• "Không còn là bệnh nhân ban đầu nữa rồi." Cảnh tượng mấy đêm qua hiện lên trong đầu Lane khiến hắn kiệt quệ tinh thần. Hình ảnh người bệnh bị xé toạc, bị y tá nhai nuốt như đồ ăn vẫn còn in đậm. Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh đó trong hoàn cảnh này cũng sẽ phát điên. Hắn vẫn có thể giao tiếp bình thường đã là giới hạn cuối cùng.
Mỗi người có phản ứng khác nhau khi bị nỗi sợ dồn đến đường cùng. Có người điên loạn, có người chai lì.
Bề ngoài Lane vẫn thản nhiên, nhưng thực chất đã buông bỏ sinh tử, hay còn gọi là "bỏ cuộc".
Chừng nào ta không sợ chết, thì không ai làm gì được ta. jpg
Đúng lúc họ đang bàn luận, tiếng móng tay cào xé tường ngày càng lớn, càng lúc càng rõ. Như thể không cảm nhận được đau đớn, Druid thậm chí nhìn thấy bụi rơi từ bức tường phía họ, mắt thường cũng thấy nó ngày càng mỏng đi.
Chết tiệt! Đây là tường bê tông mà!
Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh hãi của Druid, bức tường bị đục thủng một lỗ.
Một con mắt từ lỗ hổng hiện ra, nhãn cầu đầy tia máu đăm đăm nhìn Lane đang ngồi bên giường, tràn ngập khát máu và ám ảnh.
"Lan. .. Lane. .. Lane. ."
Hắn ta, hay nên gọi là nó, bắt đầu dùng lỗ hổng đã đục để tiếp tục đập phá, cố mở rộng lỗ để chui vào.
Hệ thống trong đầu Druid báo động dữ dội, chỉ số SAN (sanity) tụt không phanh. May mắn thay, cậu ta cắn răng chịu đựng được, nắm lấy cổ tay Lane: "Chạy đi nhanh! Nó sắp vào rồi! Đây là tầng ba, nhảy cửa sổ xuống. .."
Lời chưa dứt, cậu ta thấy Lane lắc đầu, kéo rèm cửa sổ.
Bên ngoài kính, y tá tóc đỏ treo ngược, tứ chi vặn vẹo dị thường. Thấy Lane mở rèm, cái miệng đầy máu nhe ra một nụ cười rộng đến mang tai.
"Lane. .. thưa ngài Lane, em yêu ngài... mở cửa sổ... được không?"
"%$ &!" Druid không nhịn được buông lời chửi không qua kiểm duyệt.
Hóa ra cô ta không bỏ cuộc ở cửa, mà đã chờ sẵn ở cửa sổ!
Nếu họ mở cửa sổ, chưa kịp nhảy đã...
Druid càng nghĩ càng thấy hậu họn. Bản nâng cấp quả nhiên đáng sợ. Những quái vật này không chỉ kinh dị mà còn có trí khôn ngang con người! Biết cả đặt bẫy chờ con mồi sập!
Con quái vật phòng bên vẫn đang đập tường, lỗ hổng ngày càng lớn, thậm chí đã thấy được nửa thân trên của nó. Mùi tử khí nồng nặc từ phòng bên tràn sang.
Con quái vật đứng sững sau lỗ hổng. Lane có thể thấy nửa người nó, vẫn mặc đồng phục bệnh viện, làn da như cao su, tóc thưa thớt đầy vết nứt, đôi mắt đen kịt không cả tròng trắng.
Trông không còn giống người lắm.
• Nửa thân nó đã lọt vào phòng.
"Toang rồi, chắc mình toi ở đây quá. " Druid lẩm bẩm, nhìn về phía Lane, nhưng người thanh niên áo bệnh nhân chỉ bình thản nhìn lại, dường như không có ý định ra tay cứu giúp.
Thậm chí hắn vẫn thản nhiên ngồi bên giường, như không nhận ra nguy hiểm chết người này, chỉ phiền muộn vì giấc ngủ bị quấy rầy.
Đúng vậy, chính là sự bình thản. Những quái vật ngoài cửa sổ và bức tường đều ngưỡng mộ hắn như fan cuồng. Chúng liều mạng muốn vào, chỉ để được hắn chú ý. Vậy thứ có thể hấp dẫn những tồn tại như thế này. .. chính xác là quái vật gì?
Druid cảm thấy đầu óc quay cuồng. Bảng thông báo tụt SAN liên tục hiện lên. Vì trải nghiệm nhập vai chân thực, cậu không bật chế độ cách ly cao. Trong game này, khi SAN tụt quá nhanh sẽ rơi vào trạng thái Tạm điên, biểu hiện là nhân vật mất kiểm soát, thực hiện những hành động sau này chính người chơi cũng không hiểu nổi.