Điền Ngọc Kiều thầm nghĩ cũng phải, rõ ràng Hạ Thanh Minh đã nhìn ra hai huynh muội kia sống không tốt, muốn đón ra ngoài ở. Lỡ như nói căng quá, vạch mặt nhau thì bọn họ chẳng được chút lợi lộc nào. Nhìn những món quà hôm nay tặng đi mà không hề chớp mắt, bà ta biết Hạ Thanh Minh không thể nào chỉ có mười lạng bạc mà quan phủ cho được. Chỉ cần Hạ Khải vẫn là cha của hắn, sau này hắn bắt buộc phải hiếu kính, con cái trong nhà cưới gả hắn đều phải chi phần lớn.
Hơn nữa, nhà chính bốn gian, năm đứa trẻ ở quả thực rất chật chội. Ba đứa con của bà ta không chỉ một lần nói với bà ta muốn có không gian riêng để đọc sách vui đùa, đây chẳng phải là chuyện một công đôi việc sao?
Nghĩ xong những điều này, Điền Ngọc Kiều liền tươi cười: "Tiểu Mãn nói cũng phải, sau này mọi người vẫn là một gia đình. Hai đứa nhiều năm không gặp đại ca, muốn gần gũi nhau cũng là phải. Đợi đại ca xây nhà lớn rồi thì qua đó ở nhé. Đúng rồi, Thanh Minh, nhà đông con trẻ, đến lúc đó chúng nó cũng muốn qua chỗ ngươi ở, đừng chê chúng nó ồn ào nhé."
La Tiểu Hàn trong lòng cười nhạt, đây là chừa sẵn đường lui, để ba đứa con của bà ta đến lúc đó cũng qua chiếm tiện nghi đây mà?
Hạ Thanh Minh nói: "Đất quan phủ khoanh cho cũng có hạn, chắc cũng chỉ đủ xây nhà bốn gian thôi. Nếu chúng nó muốn qua ở tạm, mấy huynh muội chúng nó cũng có thể chen chúc một chút."
Khóe miệng La Tiểu Hàn giật giật, trong lòng thầm khen.
"Hôm nay trời tối rồi, chúng ta đi trước đây." Hạ Thanh Minh nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play