Lâm Hà Hoa và La Tiểu Hà bước vào. Tuy cuộc sống nghèo khó, nhưng La Tiểu Hà lại mặc một chiếc áo bông màu xanh vỏ hồ vừa vặn, dù đã cũ phân nửa nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với mảnh vải đơn bạc màu vàng đất vá vô số miếng trên người La Tiểu Hàn.

Do ảnh hưởng từ cha nương, La Tiểu Hà cũng luôn coi thường người nhị ca ca nhi này, đối với cậu luôn luôn hách dịch.

Thế giới này vốn đã ít tỷ nhi, cộng thêm chiến loạn chết chóc càng nhiều, nếu sau này Đại Cẩm phát triển tốt đẹp, các tỷ nhi đều có thể gả vào những gia đình không tệ. La Tiểu Hà sau khi đến kinh thành đã được mở rộng tầm mắt, luôn ảo tưởng mình sẽ gả cho phú thương trong thành, thậm chí là người làm quan.

May mà nguyên chủ La Tiểu Hàn vốn đã quen cam chịu, La Tiểu Hàn lại càng giả vờ không nghe thấy những lời chửi rủa của Lâm Hà Hoa, giả vờ mình yếu ớt. Bà ta mắng một lúc, thấy mất hứng, liền không thèm để ý đến cậu nữa.

Năm người nhà họ ở khu ổ chuột được chia cho hai gian phòng, Lâm Hà Hoa và La Tiểu Hà ở một gian, cậu cùng La Kiệt và La Đại Khôn ở một gian. Nói chung, trong mắt người đời, ca nhi vẫn thiên về nam tính hơn, nhưng ca nhi có một ưu điểm là dù với tư cách người gả đi có khó khăn về con cái, nhưng con cái sinh ra chỉ có thể là hán tử và ca nhi, không thể sinh ra tỷ nhi. Những nhà giàu không có con nối dõi hoặc vợ cả không sinh được hán tử thường sẽ cưới một ca nhi vào cửa làm thiếp để sinh con.

La Tiểu Hà cùng Lâm Hà Hoa qua gian bên kia chia nhau công việc vừa tìm được. Có một ít là quần áo cần giặt tay, mùa đông rồi, một số gia đình khá giả trong thành tự mình lấy nước giặt quần áo cực kỳ bất tiện lại còn lạnh cóng tay, đám dân chạy nạn ngoài thành này vì mấy đồng tiền mà có thể giúp giặt cả một chậu lớn quần áo, họ cũng vui vẻ được nhàn rỗi, gom đủ quần áo liền giao cho những người này giặt.

Lâm Hà Hoa còn đang trông mong con gái nhà mình gả vào nhà giàu, nên không nỡ để La Tiểu Hà làm việc giặt quần áo bằng nước lạnh vào mùa đông, bèn lấy ra ném tới trước mặt La Tiểu Hàn: "Tao thấy mày cũng khỏe rồi, việc nặng mày cũng không làm nổi, vậy giúp đi giặt quần áo đi, nhớ phải giặt cho sạch sẽ, giặt không sạch thì hôm nay khỏi ăn cơm," nói xong liền xoay người đi vào.

La Tiểu Hàn thật muốn hét lớn một tiếng ‘Cái quái gì vậy?’, mùa đông dùng nước lạnh giặt quần áo, sẽ chết cóng người đó biết không?

Nhưng thân ở dưới mái hiên nhà người, La Tiểu Hàn chỉ đành chậm rãi đứng dậy, ôm cái bọc đó, lấy một cái chậu gỗ, thêm chút bồ kết rẻ tiền rồi đi ra ngoài.

Từ lúc xuyên qua tới giờ cậu vẫn chưa ra ngoài quan sát kỹ, lúc này nhìn thấy từng dãy nhà như hàng rào gỗ, có chút mới mẻ. Khu đất này không nhỏ, nhà cậu ở giữa, khoảng đất trống hai bên mỗi dãy nhà đều có chỗ để nhóm lửa nấu cơm và nhà vệ sinh, cách đó không xa có một cái lều là nơi thầy thuốc được cử đến khám bệnh cho họ, vết thương trên đầu cậu chính là được băng bó ở đó.

Phía trước nhất của khu ổ chuột có một cái giếng nước, bình thường mọi người đều lấy nước từ đây.

Cố sức kéo lên nửa thùng nước đổ vào chậu gỗ, La Tiểu Hàn lau mồ hôi, cơ thể này quả thực quá yếu, không thể nào so sánh được với cơ thể đã rèn luyện nửa năm trong tận thế ở kiếp trước của cậu.

Cậu cẩn thận đưa tay vào trong nước, lập tức bị lạnh đến tê dại. Quần áo trên người vốn đã không dày, lúc này lại càng lạnh đến toàn thân run rẩy. Người trong khu ổ chuột ai cũng lo thân mình còn không xong, vẻ mặt lộ ra sự thờ ơ, không một ai chú ý đến cậu.

Trong không gian của cậu có một con sông nhỏ, nước trong thấy đáy, nhiệt độ nước luôn ở mức dễ chịu nhất. Lúc này cậu thật muốn mang đống đồ này vào không gian để giặt, nhưng khu ổ chuột đâu đâu cũng có người, ngoài ở trong nhà mình ra, thật không tiện để vào.

Cậu lén đổ bớt phần lớn nước trong chậu gỗ đi, đặt tay vào rồi thả nước từ không gian ra, nước quả nhiên trở nên ấm áp. La Tiểu Hàn vội tranh thủ lúc nước còn ấm nhanh chóng giặt quần áo.

Kiếp trước gia đình cậu không giàu có, cha mất sớm, mẹ mỗi ngày đều bận rộn công việc, việc nhà đều do một tay cậu làm. Vốn nghĩ rằng mình tốt nghiệp đại học là có thể về giúp mẹ, ai ngờ chưa đợi cậu tốt nghiệp thì mẹ đã qua đời vì ung thư dạ dày giai đoạn cuối, để lại cho cậu căn nhà và một miếng ngọc bội nghe nói là gia truyền. Miếng ngọc bội đó rất nhỏ, chỉ bằng đồng xu một tệ, trên đó khắc những đường vân đơn giản, màu xanh trong suốt, nhìn là biết chất liệu rất tốt.

Có một lần vô tình làm máu mình dính vào ngọc bội mới mở ra được không gian. Không gian thực ra cũng khá nhỏ, chỉ bằng khoảng năm mẫu đất, xung quanh đều là núi non bao phủ bởi sương mù không vào được, một con sông nhỏ chảy xuyên qua, còn có một căn nhà tranh nhỏ.

Chuyên ngành La Tiểu Hàn học chính là nông nghiệp, quê nhà cậu phong thủy tốt, người trong thành lại thích ăn đồ sạch, cậu vốn định làm việc ở đây hai năm tích lũy kinh nghiệm, sau đó sẽ về quê bao thầu nhà kính, bao thầu đất đồi, trồng rau trồng hoa quả, còn có thể ở bên mẹ. Sau khi có không gian, cậu càng thêm hăng hái, ai ngờ mẹ mất, tận thế ập đến, tất cả đều trở thành bọt nước.

Nghĩ về chuyện kiếp trước, La Tiểu Hàn bất giác đã giặt xong quần áo. Cậu bưng một chậu quần áo chậm rãi đi về nhà, cậu không hề để tâm đến những lời nói lạnh lùng của bà mẹ này, bởi vì trong lòng cậu có một người mẹ yêu thương cậu.

Sau khi về nhà, La Kiệt và La Đại Khôn đã trở về. La Kiệt thấy cậu vội vàng bước tới hỏi: "Đệ đệ, đầu còn đau không? Nương nói đệ giành đi giặt quần áo, bệnh của đệ chưa khỏi, sao lại ra ngoài rồi?"

La Kiệt với tư cách là đại ca đối xử với cậu cũng khá tốt, mấy ngày sửa kênh đào nếu không có sự giúp đỡ của La Kiệt, ngày đầu tiên La Tiểu Hàn đã mệt lả người rồi. Kế thừa ký ức của nguyên chủ La Tiểu Hàn, nên cậu cũng có thiện cảm với La Kiệt, vội nói: "Đầu đệ không sao rồi, cứ ở nhà mãi... không tốt."

La Kiệt vừa nghe liền biết La Tiểu Hàn bị Lâm Hà Hoa ép đi làm việc, nhưng là con trai, hắn cũng không thể nói gì, chỉ đành giúp cậu bưng chậu quần áo qua, giúp cậu vắt khô rồi phơi lên dây phơi trước cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play