Lăng Miểu cất tiếng không lớn, nhưng dường như mỗi một chữ đều hùng hồn khí phách: "Nếu bọn họ vung đao về phía chúng ta, chúng ta còn muốn đi bảo vệ bọn họ, vậy chúng ta khi đối mặt với những người an phận thủ thường, lại nên tự xử như thế nào?"
"Trưởng lão, đại nghĩa quả thật muốn chúng ta lấy ơn báo oán, nhưng là, lấy ơn báo oán, làm sao để báo đức đây?"
"..."
Không gian trở nên tĩnh lặng. Lời nói của Lăng Miểu quả thật đã làm trong lòng không ít người ở đây khẽ xao động. Hiển nhiên không ai ngờ được, một đứa trẻ ngày thường động một chút là làm ra những chuyện hoang đường như vậy, lại có thể nói ra nhiều đạo lý lớn đến thế.
Phương Trục Trần lúc này cũng đứng dậy: "Trưởng lão, tình huống này thật sự rất phức tạp. Những quỷ tu này đã khống chế dân bản địa tấn công chúng ta, chúng ta vì bị hạn chế ngọc bài nên không thể phản kích, vốn dĩ đã bị bắt. Mấy vị đồng môn Nguyệt Hoa Tông này đến cứu chúng ta, lúc đó tình thế nguy hiểm, nàng dưới tình thế cấp bách mới đánh nát pháp khí kia. Nếu ngài muốn phạt nàng, ta nguyện ý cùng chịu phạt."
"Đúng vậy."
Tô Ngự gãi gãi đầu: "Không lý nào nàng đã cứu chúng ta lại còn phải bị phạt chứ. Nếu là như vậy, lần sau chúng ta lại bị bắt, nàng không ra tay cứu chúng ta thì sao đây?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT