Nghe Lăng Miểu nói xong, Lý Phổ mặt mày ngơ ngác, hắn trừng mắt nhìn Lăng Miểu hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra ý nàng. Ngay lập tức, cả khuôn mặt hắn chợt xanh lại. Con ranh này, dám đem Cửu U Châu của bọn hắn cho thú cưng ăn sao? Từ khi nào vậy?! Sao nàng dám làm thế!?
Lý Phổ đột nhiên sực tỉnh, con ranh này từng có một dạo đòi một gian sương phòng riêng, còn bảo hắn đuổi hết người xung quanh đi. Chắc chắn là lúc đó! Đáng tiếc, dù giờ có sực tỉnh cũng đã muộn rồi. Lý Phổ suy sụp buông thõng hai tay: "Ta hận..."
Các thân truyền khác ở đó: "Thái quá thật... quá đáng..." Mặc dù nguy hiểm đã được giải quyết thuận lợi, nhưng lại bằng một cách thái quá đến vậy. Thật sự, Lăng Miểu này sao mỗi lần xuất hiện đều khiến mọi chuyện trở nên quá đáng thế.
Tuy than thở vậy, nhưng thấy nguy hiểm đã qua, các thân truyền đều không chút do dự, phi thân xông lên bắt đầu giải quyết đám quỷ tu. Bọn quỷ tu đó, không có sự trợ lực của dân bản xứ, bản thân tu vi cũng không bằng người ta, thực lực hai bên cách xa, căn bản không thể đánh trả.
Trước khi chết, Lý Phổ hung tợn nhìn thoáng qua Lăng Miểu: "Ha hả, lại nói dối lại trộm đồ vật, các ngươi những thân truyền này cũng thật dơ bẩn!"
Chúng thân truyền: !? Tại sao đột nhiên lại bị chỉ trích từ vị trí đạo đức cao ngạo thế này? Lăng Miểu nói dối trộm đồ vật tại sao lại lôi bọn họ vào cùng mắng? Hành vi cá nhân, tại sao lại nâng lên thành hành vi tập thể!?
Mấy người Nguyệt Hoa Tông: "Thấy đám người này đều nếm trải sự ấm ức của mình trước kia, đột nhiên liền cảm thấy trong lòng cân bằng hơn nhiều. Quả nhiên, thứ tốt chính là muốn mọi người cùng nhau chia sẻ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT